Tuyệt Phẩm Phu Lang Của Kẻ Thích Chọc Ngoáy

Chương 29: Ngươi còn muốn một bước lên trời

Chương 29: Ngươi còn muốn một bước lên trời

Lần trước Thời Thanh vào cung là để tham gia điện thí, hôm nay là để nhận chức.
Theo thông lệ của khoa cử, ba người đứng đầu một giáp sẽ được phân vào Hàn Lâm Viện, từ đó mang danh xuất thân Hàn Lâm.
Năm nay do triều đình có việc bị trì hoãn, nên đến giờ mới xử lý việc phân chức này.
Ba người đứng đầu một giáp năm nay, Trạng nguyên là Thường Thục, Thám hoa là Thời Thanh, còn vị Bảng nhãn — người xếp thứ hai, lại là một kẻ thi cử suốt nửa đời người, chưa từng nghe danh ở kinh thành.
Ba người họ được triệu vào cung qua cửa chính, cửa Ngọ rộng mở, khoảnh khắc bước lên ngự đạo bên sông Kim Thủy, có thể nói là hưởng trọn vinh quang mà người đọc sách mơ ước.
Con đường ấy, chỉ có hoàng đế mới được đi, ngay cả hậu phi trong đời cũng chỉ đi qua một lần.
Thường Thục ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ nhã nhặn dịu dàng, dọc đường còn trò chuyện vài câu với Bảng nhãn, trông ra bộ dáng nhiệt tình, dễ gần.
Bảng nhãn năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt trung hậu, được Thường Thục quan tâm thì lúng túng khom người cảm tạ mãi không thôi.
Bà khác với Thường Thục. Dù Thường Thục chỉ là thứ nữ nhưng lớn lên ở kinh thành, quen thuộc sự phồn hoa.
Còn Bảng nhãn thì từ quê lên, việc thi đỗ thứ hai đã đủ khiến bà vừa căng thẳng vừa vui sướng, lần nữa tiến cung lại càng cẩn thận dè dặt, sợ phạm lỗi đắc tội ai đó.
Suốt cả đường bà không dám nhìn ngang liếc dọc, chỉ sợ chạm phải điều kiêng kỵ trong cung.
Nếu có thể, bà còn mong chẳng ai chú ý đến mình.
Nhưng Thường Thục lại nói chuyện với bà, khiến bà không thể không đáp lời, cuối cùng đành cúi đầu cảm tạ.
“Ở kinh thành nếu có điều gì không hiểu hay khó khăn thì cứ đến Thường phủ tìm ta.” Thường Thục vẫn cười nói.
Thời Thanh thì có thể chịu được heo phóng uế trước mặt mình, nhưng lại không có kiên nhẫn chung bầu không khí với Thường Thục.
Cô thật sự không nhịn nổi, đảo mắt ngán ngẩm, lạnh lùng phản bác:
“Đến tìm cô thì được gì?”
“Cô có thể mua đất cho bà ấy à, hay xây nhà cho bà ấy? Hay là danh tiếng Thường Thục cô ở kinh thành lớn đến mức chỉ cần xưng tên là được ăn miễn phí?”
“Nếu Thường trạng nguyên tâm địa Bồ Tát như vậy, thiên hạ này còn nhiều người khổ đang chờ cô cứu lắm đấy. Nếu chỉ là ăn no rửng mỡ muốn khoe khoang thì sao không ra đầu ngõ sủa hai ngày với chó cho vui?”
“Trạng nguyên mà làm chó thì chắc thú vị lắm.”
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Thường Thục suýt chút nữa không giữ được, ánh mắt u ám nhìn sang Thời Thanh: “Thời Thanh, tôi chỉ là có lòng tốt giúp đỡ Bảng nhãn, cô nói năng kiểu gì vậy?”
“Tôi nói tiếng người.”
“Cô nghe không hiểu thì cũng bình thường.”
Thời Thanh liếc nàng, chẳng buồn giữ thể diện: “Ba người đi cùng nhau, chỉ có cô lắm lời, cô nói ít một chút thì chết à?”
“Hay cái miệng đó cô thuê, dùng xong phải trả? Bảng nhãn đâu phải chui ra từ đá mà chuyện gì cũng cần cô dạy?”
Ngón tay buông thõng của Thường Thục khẽ siết chặt, nàng hung hăng lườm Thời Thanh.
Đến khi quay đầu nhìn Bảng nhãn lại đổi vẻ mặt: “Cô đừng để ý, nàng ấy là kiểu người nóng nảy, không ưa người tốt bụng.”
Cả hai đều là quý nữ kinh thành, Bảng nhãn nào dám tùy tiện phụ họa.
Bà đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, cười gượng, nhưng thân thể lại thành thật nghiêng về phía Thời Thanh.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Thường Thục đen như đáy nồi, không sao che giấu nổi.
Thời Thanh bật cười thành tiếng, Thường Thục hận không thể giết nàng tại chỗ!
Bảng nhãn cũng khó xử, không phải bà không thích người nhiệt tình, mà là bà không có chống lưng, không dám nhận sự tử tế đột ngột như thế.
So với hồ ly mặt cười như Thường Thục, bà thà chọn đi cùng Thời Thanh — người nóng nảy nhưng nói gì cũng thật lòng.
Thời Thanh cũng không trò chuyện với Bảng nhãn, chỉ lo đi đường.
Bảng nhãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
So với hai người trẻ tuổi, bà có vẻ cẩn trọng hơn nhiều.
Thường Thục chậm rãi đi sau, ánh mắt găm chặt vào lưng Thời Thanh, hận không thể đốt ra một cái lỗ.
Tạm nhịn đi, đợi vào triều rồi tính.
Tuy tình hình hiện tại có thay đổi, nàng không nhận được sự giúp đỡ của Trưởng hoàng tử theo chỉ dẫn của hệ thống, nhưng công danh của nàng vẫn còn, nàng vẫn là trạng nguyên của năm nay, dù phân chức cũng chắc chắn cao hơn Thời Thanh.
Chờ vào triều, nàng sẽ tìm cách bám được vào Ngũ hoàng nữ, cuối cùng hoàn thành mục tiêu lên đến đỉnh cao quyền lực.
Nghĩ vậy, Thường Thục lại nở nụ cười, sải bước đuổi theo Thời Thanh và Bảng nhãn.
Điều duy nhất khiến Thường Thục vững lòng chính là nàng vẫn còn công danh, chỉ cần còn công danh, tất cả vẫn còn hy vọng.
Ba người được triệu kiến ở ngự thư phòng, cùng có mặt còn có Thời Cúc.
Lần điện thí trước, ba người họ đã từng gặp hoàng thượng một lần, đây là lần thứ hai.
Hoàng đế năm nay ngoài năm mươi, vóc dáng tầm trung, dung mạo bảo dưỡng cực tốt, trông còn trẻ hơn tuổi thật không ít.
Nếu nhìn kỹ vào đường nét, sẽ thấy có năm sáu phần giống với Trưởng hoàng tử – người cùng cha với ngài, thậm chí đến cả Thẩm Úc – mang dòng máu hoàng tộc, cũng đều thuộc dạng dung mạo lạnh lùng cao quý.
Đều là mắt phượng, trời sinh đã mang khí chất uy nghi của hoàng tộc.
Hoàng thất họ Tiêu, vương triều đã kéo dài hơn trăm năm.
Đương kim hoàng thượng, dưới gối có vô số hoàng nữ và hoàng tử, riêng hoàng nữ trưởng thành đã có sáu người, trừ Đại hoàng nữ thân thể yếu ớt, còn lại đều khỏe mạnh. Còn hoàng tử thì càng đông hơn.
Ba người quỳ bái Hoàng thượng, được miễn lễ rồi đứng dậy.
“Việc phân chức này vốn nên xong từ nửa tháng trước, đến nay mới xử lý.” Hoàng thượng cất giọng ôn hoà, “Hôm nay triệu các ngươi tới, chính là vì chuyện ấy.”
Ngài nâng mắt phượng, nhìn về phía Thường Thục: “Trạng nguyên.”
Thường Thục nín thở, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, trái tim tràn đầy hưng phấn, cố gắng giữ giọng ổn định đáp:
“Thần có mặt.”
Cuối cùng, nàng cũng chuẩn bị bước vào triều đình, giống như mẹ và chị cả, khoác lên mình bộ quan phục, nổi bật hơn người, xuất phát điểm của nàng còn cao hơn chị cả. Từ giờ, ai còn dám lấy thân phận thứ nữ của nàng ra mỉa mai nữa chứ?
Như mong đợi của Thường Thục, Hoàng thượng cất tiếng nhẹ nhàng: “Trạng nguyên Thường Thục, nhậm chức tại Hàn lâm viện, chức vị lục phẩm tu soạn.”
Hàn lâm viện!
Mặc dù chức vị chỉ là lục phẩm, nhưng đây chính là một bước đệm. Những quan viên đứng đầu trong triều, đa phần đều xuất thân từ Hàn Lâm Viện, rất ít có ngoại lệ.
Điều này có ý nghĩa gì? Là chức này chỉ là bước chuyển tiếp.
Máu trong người Thường Thục như sôi lên, nàng như đã nhìn thấy ngày mình đứng trên đỉnh cao quyền lực. Những nỗi đau và thất bại trong các nhiệm vụ trước đây đều tan biến, cả người nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hóa ra, nắm giữ quyền lực lại sung sướng như thế.
“Tạ —”
Thường Thục vừa định quỳ xuống tạ ơn, thì chợt thấy một thái giám bước nhanh đến, ghé tai nói gì đó với Hoàng thượng.
Hoàng thượng khẽ vẫy tay ngừng động tác của Thường Thục, cúi đầu lắng nghe thái giám nói.
Thường Thục ngẩn người, áo bào đang nâng nửa chừng, không biết có nên thả xuống hay không.
Thời Thanh hơi giật giật mắt, liếc nhìn Thời Cúc bên cạnh, ánh mắt đầy tò mò.
Thời Cúc vẫn bình thản, không hề có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào.
“Thường Thục,” Hoàng thượng lên tiếng, nội thị lùi ra đứng một bên, “Thường đại nhân xin được diện kiến.”
Thường Thục ngẩn người, ngay lập tức thấy Hoàng thượng ra lệnh cho mẹ Thường vào gặp.
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác kỳ quái, mơ hồ bất an. Nàng siết chặt vạt áo, ánh mắt nhìn về phía Hoàng thượng đầy vẻ sốt ruột và lo lắng.
Hoàng thượng gật đầu: “Không vội, nghe mẹ khanh nói xong rồi phân chức cũng không muộn.”
Ngài liếc nhìn bảng nhãn và Thời Thanh.
Hai người đồng thanh hành lễ: “Vâng.”
Bọn họ thì không vội.
Thường Thục siết chặt ngón tay đang nắm áo bào, cảm giác tê dại dần lan ra, cuối cùng đành từ từ buông tay.
Tà áo rủ xuống, nếp nhăn hằn sâu trên vạt áo.
Mẹ Thường vận quan phục đỏ tươi bước vào, đứng ngay trước án thư, hành lễ thần tử với Hoàng thượng đang ngồi sau án.
“Thường ái khanh bình thân,” Hoàng thượng vẫy tay ngừng lễ, “Khanh vội vã vào đây trước khi phong quan, hẳn có chuyện quan trọng?”
Bà vẫn quỳ, trán dán sát đất: “Thần có việc liên quan đến Trạng nguyên.”
Cả phòng đổ dồn ánh mắt về phía bà.
Thường Thục cũng nhìn người đang quỳ bên cạnh, ánh mắt trầm xuống.
Không thể nào, đây là mẹ ruột của nàng, không thể nào lại đến ngăn cản nàng thăng quan tiến chức, bước lên đỉnh cao.
Hôm qua sau khi rời phòng nàng, hai mẹ con không gặp lại nhau nữa.
Sáng nay lúc nàng lên đường nhập cung, mẹ đứng ngoài cửa phòng: “Thục nhi, nghe mẹ một câu, chức quan này con đừng nhận. Tính con nôn nóng hấp tấp, sớm muộn cũng rước họa sát thân. Mẹ không thể trơ mắt nhìn con đi vào chỗ chết.”
“Đến giờ mẹ vẫn không tin con. Khi chị cả vào triều, mẹ đâu có nói thế? Cùng là con gái ruột, sao mẹ lại thiên vị như vậy?”
Thường Thục giận đến ném vỡ chén trà, nước bắn ướt cả mũi giày: “Nếu mẹ coi thường con như vậy thì mẹ khỏi cần bận tâm đến chuyện của con!”
“Thục nhi…”
Xe ngựa rời đi, tiếng bà dần tan vào gió sớm.
Giờ đây trong ngự thư phòng, bà mở lời: “Tâu Hoàng thượng, Thường Thục bệnh cũ chưa khỏi, e rằng không đảm đương nổi chức quan. Nếu Hoàng thượng không tin, có thể hỏi ngự y, hai hôm trước thần đã mời ngự y trong cung đến chẩn trị cho con bé.”
Tim Thường Thục thắt lại, trừng mắt nhìn mẹ, mặt đầy vẻ khó tin.
Đây là mẹ ruột của nàng, sao bà lại nói như vậy?
Trước mặt người ngoài, bà chưa từng khen nàng nửa lời, lúc nào cũng hết lời ca ngợi Thường Nhạc thông minh nỗ lực, như trong mắt chẳng hề có đứa con gái thứ này.
Nay hiếm hoi mới nhắc đến nàng trước mặt Hoàng thượng, lại là để hủy hoại tiền đồ của nàng?
Hoàng thượng liếc nhìn Thường Thục, Thường Thực mặt không cảm xúc, chỉ có sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe.
“Trẫm thấy khanh ấy đâu giống người bệnh nặng. Thân thể có yếu thì từ từ điều dưỡng là được, đâu đến nỗi phải bỏ quan chức, an dưỡng ở nhà?”
“Thường Thục khác với người thường, bệnh thương tổn đến nội tạng, lúc phát lúc không, khó mà dự đoán được. Thần cầu xin Hoàng thượng chuẩn cho Thường Thục từ quan, làm một dân nữ an ổn ở nhà dưỡng bệnh.”
Cả đời Thường Thục khao khát nhất chính là công danh.
Danh hiệu Trạng nguyên như tấm áo rực rỡ khoác trên người nàng. Một khi bị lột bỏ, nàng chẳng còn gì, chỉ còn là cái bóng mờ xấu xí đứng trong bóng tối, nhìn kẻ khác sải bước ngoài ánh sáng.
Giờ đây, mẹ nàng lại muốn cướp đi công danh ấy.
Phải chăng bà quá sợ nàng vượt mặt chị cả? Quá lo nàng giành hết những gì vốn thuộc về người kia!
Nếu không, sao lại nỡ lòng phủ định tất cả, đẩy nàng vào cảnh không thể ngẩng cao đầu, chỉ có thể làm một người dân tầm thường!
Hoàng thượng hơi nhíu mày, quay sang nhìn Thường Thục: “Trạng nguyên thấy thế nào?”
Thường Thục hít sâu, ngực phập phồng, nàng quỳ bên cạnh mẹ, nghiến răng nói: “Thần — không đồng ý!”
Sao nàng có thể cam tâm từ quan? So với cái chết, điều này còn đau đớn hơn nhiều.
Nỗi đau lớn nhất đời người, không phải là không có được — mà là có rồi lại phải mất đi.
Hai mẹ con đối đầu, cùng quỳ nhưng ý kiến trái ngược.
Hoàng thượng im lặng không nói.
Không khí trong ngự thư phòng lập tức trầm xuống.
Thời Thanh nhìn Thường đại nhân, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.
Chắc hẳn Thường đại nhân biết điều gì đó, nếu không thì sao lại quyết tâm đến mức không cho con gái làm quan?
Tiếc thay Thường Thục bị công danh lợi lộc che mắt, chỉ chăm chăm bám lấy danh hiệu Trạng nguyên, chẳng chịu nhìn đến nơi khác.
“Đã vậy, Trạng nguyên cảm thấy thân thể vẫn ổn,” Hoàng thượng nhìn nàng, “Trẫm chuẩn cho khanh.”
Ánh mắt Thường Thục bừng sáng, quỳ xuống dập đầu tạ ân.
Niềm vui trong lòng nàng còn chưa kịp lan tỏa, thì phía sau đã vang lên tiếng nói lạnh lùng của Trưởng hoàng tử: “Khoan đã.”
Hôm nay, Thường Thục số mệnh vốn đã định — không thể như ý.
Người trong thư phòng đồng loạt hành lễ với Trưởng hoàng tử.
Trưởng hoàng tử mặc triều phục chỉnh tề, cúi mình hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần đệ có việc muốn khải tấu.”
Thời Thanh liếc mắt nhìn Trưởng hoàng tử, lập tức hiểu ra — chính là chuyện xảy ra ban đêm ngày cô thành thân, cuối cùng cũng đến lúc bị vạch trần.
Trưởng hoàng tử xuất thân từ hậu cung, xưa nay làm việc thận trọng, một khi ra tay nhất định là chí mạng.
Đánh rắn đánh đúng bảy tấc, chờ chính là ngày hôm nay —
Lúc Thường Thục nổi bật nhất, sẽ giáng một đòn thẳng từ đỉnh cao rơi xuống!
“Đức hạnh của Trạng nguyên không xứng làm quan.” Trưởng hoàng tử phất tay, cho người áp giải kẻ bị bắt hôm ấy lên.
Người kia vừa quỳ xuống đã khai hết tất cả, rành rọt rõ ràng: “Là Thường Trạng nguyên sai khiến tôi, tôi chỉ là nhận tiền làm việc cho người khác.”
Chỉ trách ả ôm hy vọng may rủi, bị tiền làm mờ mắt, đến khi xảy ra chuyện mới biết sợ.
Sắc mặt Thường Thục lập tức trắng bệch, còn tệ hơn lúc nãy, trán chạm đất: “Thần không quen biết người này, chắc chắn có kẻ vu oan giá họa cho thần!”
Hoàng thượng đặt tay lên bàn, nhìn về phía Trưởng hoàng tử.
“Ồ? Vậy kẻ vu oan cho ngươi là ai, lại có cả khăn tay của Lăng Giác!” Trưởng hoàng tử vứt chiếc khăn tay vào người Thường Thục.
“Hôm Lăng Giác rời đi, đồ đạc đều do ta cho người thu dọn. Khăn tay này là vật hắn thích nhất, nếu không phải vì chiếc khăn này thì sao Úc nhi lại mắc bẫy?”
Ánh mắt Trưởng hoàng tử nặng tựa núi, đè nặng lên người Thường Thục: “Ngươi còn gì để chối cãi?”
Nhân chứng có, vật chứng cũng có.
Thường Thục như dã thú bị nhốt trong lồng, bốn bề không lối thoát.
“Xin Hoàng thượng minh xét, trả lại trong sạch cho thần.”
Đến nước này, điều duy nhất Thường Thục có thể làm là cắn răng không nhận tội.
Trưởng hoàng tử cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mời cả Lăng Giác lên hỏi xem hắn đã đưa cho ai chiếc khăn tay đó?”
Thường Thục mồ hôi tuôn ra như tắm, ánh mắt mê mang, trong đầu chỉ còn một chữ: Xong rồi.
Xong rồi! Tiền đồ của nàng, tương lai rạng rỡ của nàng.
Hoàng thượng hỏi: “Trạng nguyên còn lời nào biện bạch không?”
Ngón tay Thường Thục bấu chặt xuống đất, nhưng không thốt được lời nào.
Hoàng thượng lạnh nhạt nói: “Thường Thục, mưu toan hãm hại tiến sĩ Thời Hỉ và con trai Trưởng hoàng tử Thẩm Úc, phẩm hạnh bại hoại, không xứng làm quan. Tước bỏ danh hiệu Trạng nguyên, vĩnh viễn không trọng dụng.”
“Không xứng làm quan, vĩnh viễn không trọng dụng” — tám chữ ấy như ngọn núi lớn, nặng nề đè sập lên vai Thường Thục.
Nếu ngay cả làm quan cũng không được, vậy còn nói gì đến chuyện vinh hiển chốn triều đình?
Thường Thục gần như sụp đổ, ngã gục xuống đất, tai ù đi, đầu ong ong.
Chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, nàng từ cực lạc rơi xuống địa ngục, toàn bộ lý trí tan biến.
[Tít —]
[Ký chủ Thường Thục, nhiệm vụ thất bại.]
[Hệ thống phát hiện ký chủ đã hoàn toàn mất đi công cụ hỗ trợ “Trưởng hoàng tử”, xác định nhiệm vụ thất bại.]
[Danh hiệu “Trạng nguyên” bị tước, mục tiêu “vinh hiển triều đình” thất bại.]
[Nhiệm vụ hệ thống: thất bại.]
Trong đầu chỉ toàn là chữ “thất bại”, từng câu nói lạnh lùng vô tình của hệ thống như châm chọc thẳng vào nỗi bất lực của nàng.
Đúng vào lúc này, mẹ Thường lại ở bên cạnh thúc giục: “Thường Thục, mau tạ ơn.”
Tạ ơn? Tạ cái gì? Tiền đồ và công danh đều mất rồi, còn có gì để tạ?
Thường Thục loạng choạng đứng dậy, trước mắt một mảng đen tối, không còn ánh sáng.
Nàng như bị người ta đẩy từ đỉnh núi cao sáng rực rơi xuống vực sâu tối tăm, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt thiên hạ nhìn mình sau hôm nay thì nàng không thể chấp nhận.
Nàng giơ tay chỉ thẳng vào mẹ: “Là bà! Tất cả là do bà! Hôm nay ta ra nông nỗi này đều là do bà!”
Thường Thục gào lên ngay trước thánh giá, các thị vệ định xông lên bắt nàng lại.
Nhưng Hoàng thượng đưa tay ngăn lại: “Cứ để nàng nói.”
Thị vệ khựng lại, hiểu Hoàng thượng muốn xem trò hay nên lui ra sau: “Vâng.”
“Nếu không phải bà thiên vị chị cả thì sao ta phải tranh với chị ta? Nhưng ta chỉ là thứ nữ, sao có thể đấu lại được một đích trưởng nữ?”
Thường Thục chỉ vào chính mình, giọng run rẩy: “So với chị ta, ta chỉ đáng sống trong cái bóng, ánh sáng đều là của chị. Ta cũng muốn được khen ngợi, cũng muốn được người ta ngưỡng mộ như vì sao vây quanh trăng.”
Mẹ Thường mặt đầy vẻ khổ sở, muốn đưa tay ngăn nàng, nhưng bị Thường Thục hất ra.
“Còn ngươi, Thời, Thanh!”
Ánh mắt Thường Thục như muốn ăn tươi nuốt sống Thời Thanh: “Ngươi hết lần này đến lần khác chống đối ta, ta thành ra nông nỗi này đều là do ngươi!”
“Nếu không có ngươi, giờ ta có lẽ đã bước lên đỉnh cao, giẫm hết các ngươi dưới chân!”
“Ngươi — cái kẻ đê tiện như ngươi, sao lại dám đối đầu với ta!” Thường Thục lao tới muốn bóp cổ Thời Thanh, “Cái miệng của ngươi, đáng bị treo lên tường cho khô chết!”
Mọi người hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì Thời Thanh đã giơ chân, một cước đá Thường Thục ngã lăn ra đất.
Thời Thanh đứng trên cao nhìn xuống: “Ta đê tiện? Khi nào thì một đích nữ như ta lại bị một thứ nữ như ngươi chửi là đê tiện vậy?”
“Cái miệng này của ta làm sao? Nó toàn nói lời thật lòng đấy.”
“Ngươi còn muốn giẫm người khác dưới chân để bước lên đỉnh cao?”
Thời Thanh bật cười:
“Ngươi? Mà xứng?”
“Muốn một bước lên mây, sao ngươi không nghĩ luôn đến một bước thăng thiên?”
“Đã xấu thì thôi đi, còn mơ giữa ban ngày. Ngươi cũng đòi làm trăng giữa trời? Cóc ghẻ khoác da ếch xanh mà cứ nghĩ mình là người?”
“Ngươi sai ở chỗ là thứ nữ à? Ngươi sai vì chẳng có tài cán gì mà lại còn tự cho mình là hơn người!”
“Người khác có được ngày hôm nay đã phải khổ sở ra sao ngươi đâu có thấy? Đôi mắt đỏ ngầu vì ghen ghét, là giống ngọc Lưu Ly dùng để làm cảnh à?”
“Cái gì cũng so với người khác, vậy sao không thử so với bác Lý bán đậu hũ hôm qua vừa nằm vào quan tài? Ngươi không mua nổi, ta còn có thể tặng miễn phí đấy!”
Chỉ cần nàng ta chịu cố gắng đường hoàng một chút, đâu đến mức thảm như hôm nay?
Thời Cúc đứng bên cau mày, kéo tay Thời Thanh, nhắc khéo: Đừng nói nữa, Hoàng thượng sắp bật cười rồi.
Thời Thanh vẫn nhìn chằm chằm Thường Thục:
“Với loại người chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ như ngươi, mà cũng dám đòi được khen ngợi?”
“Ngươi có giỏi giữ nhà hơn chó không? Hay biết gáy sớm hơn gà?”
“Không siêng năng bằng cả hai con vật đó mà cũng muốn được khen? Khen ngươi… mặt dày chắc?”
Thường Thục bị mắng đến mức không chen được một lời, mỗi lần vừa mở miệng đã bị chặn họng, tức đến đỏ bừng cả mặt.
Thời Thanh mắng xong, hít sâu một hơi, thấy nhẹ nhõm cả người.
Đừng có ép ta mở cái miệng ngọc ngà này dạy ngươi cách làm người chứ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất