Chương 28: Kỳ biến chẵn không biến, câu tiếp theo là gì?
Đêm tân hôn, nhà họ Thời bận rộn đến mức xoay như chong chóng, mà nhà họ Thường cũng chẳng rảnh hơn chút nào.
Hàng xóm láng giềng nghe nói, con gái nhà họ Thường vừa đỗ Trạng nguyên, ăn xong tiệc cưới tối nay về nhà thì bỗng nôn ra máu, gắng gượng lê người tới cửa nhà rồi mới ngất, trông chẳng khác nào sắp không qua khỏi.
Mẹ Thường cầm lệnh bài vội vã vào cung mời ngự y đến khám.
“Con bé thế nào rồi?” Mẹ Thường lo lắng ra mặt, khom người đứng ở cuối giường nhìn lên.
Thường Thục nằm đó, môi trắng bệch như sắp tắt thở.
Ngự y rút tay bắt mạch về, nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Trên người không hề có vết thương ngoài da, nhưng nội tạng lại bị tổn thương nghiêm trọng. Trường hợp như thế này đúng là quái lạ, lão phu hành nghề bao năm, đây là lần đầu tiên gặp phải.”
Không biết là ám khí hay nội lực gì mà xuyên vào cơ thể, đánh thẳng vào nội tạng mà không lưu lại vết.
Bà cau mày, xoay người hỏi đám người hầu hạ Thường Thục: “Trên đường về nhà có gặp chuyện gì bất thường không?”
Đám hạ nhân đã bị dọa đến mặt trắng như tờ giấy, run bần bật như cành liễu trước gió.
Thường Thục là chủ nhân, nếu nàng ta xảy ra chuyện thì người gặp họa đầu tiên chắc chắn là đám kẻ hầu kẻ hạ như bọn họ.
“Bẩm đại nhân, không… không có gì cả ạ.”
Đứa hầu cẩn thận nhớ lại: “Từ lúc ra khỏi Thời phủ, chủ nhân đã bắt đầu nôn ra máu. Ban đầu còn nói không sao, nhưng càng đi thì càng nặng hơn, cuối cùng còn không đứng vững.”
Nếu không phải lúc đó trên trời không có sấm chớp mưa rơi, bọn họ nhìn dáng vẻ của Thường Thục còn tưởng bị sét đánh. Toàn thân run rẩy miệng sùi bọt mép, cuối cùng phun ra búng máu, ngã xuống như bùn nhão.
Nha hoàn đâu dám nói như vậy, chỉ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mẹ Thường.
Ngự y kê mấy thang thuốc, lúc đi dặn bà: “Lần này không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ là nội tạng còn yếu nên không chịu được lần sau đâu, dù xảy ra chuyện gì thì kính xin đại nhân hỏi rõ mới tốt.”
Bà chắp tay, luôn miệng cảm tạ ngự ý, rồi tự mình tiễn người đến cửa.
Trở lại nội viện, bà đuổi những người khác ra, chỉ để lại nha hoàn đi cùng Thường Thục tối nay, hỏi lại từng chi tiết một lần nữa.
Hỏi rõ ràng xong, bà vẫn không biết nguyên nhân Thường Thục nôn ra máu.
Quản gia theo hầu đã nhiều năm, thấy vẻ mặt phu nhân trầm ngâm, giữa đôi mày là nỗi u sầu không giấu nổi, bèn dè dặt nhắc đến một vài câu chuyện quỷ quái thần bí.
Những chuyện đó vốn quá đỗi hoang đường, quản gia cũng chỉ là tiện miệng nói ra, không dám đi sâu.
Chuyện như trong sách xưa, thư sinh cầu thần mượn quỷ để đạt được điều gì đó, nhưng cuối cùng đều phải trả một cái giá tương xứng.
Bà lập tức ngăn lại, nghiêm giọng nói: “Những chuyện như thế từ nay chớ nhắc đến nữa. Thục nhi chỉ là lần trước rơi xuống nước để lại di chứng, hôm nay bị rượu kích thích mới phát tác mà thôi.”
Lý do này nghe ra cũng hợp tình hợp lý, có thể xoa dịu mọi suy đoán.
Đêm đó, bà ngồi canh bên giường suốt đêm không ngủ. Đến tận lúc mặt trời ửng đỏ, Thường Thục mới chậm rãi tỉnh lại.
“Mẹ…” Giọng nàng yếu ớt như sợi tơ mỏng, “Sao người lại ở đây?”
“Thục nhi, mẹ có mấy lời muốn hỏi con.” Bà đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào gối mềm kê đầu giường, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc, “Con nói thật cho ta biết, làm sao lại thành ra thế này? Đến ngự y còn không nhìn ra bệnh.”
Ánh mắt Thường Thục khẽ dao động, trong lòng chợt rối như tơ vò, không biết phải giải thích thế nào với mẹ.
Chuyện nàng định gán tội cho Thời Hỉ lại bị Vân Chấp tình cờ phát hiện. Nhiệm vụ thất bại nên hệ thống lập tức giáng xuống hình phạt điện giật cấp bốn, suýt chút nữa lấy luôn nửa cái mạng.
Dù là hệ thống hay chuyện bày mưu hãm hại người khác, nàng đều không thể hé răng nói với mẹ nửa lời.
“Không có chuyện gì ạ.” Thường Thục lộ vẻ mệt mỏi, “Mẹ về nghỉ ngơi đi, con buồn ngủ rồi.”
“Ta không biết con đang làm gì, cũng không rõ con muốn làm gì. Nhưng Thục nhi à, dừng tay lại đi, coi như vì bản thân con.” Bà khuyên nhủ, “Ngự y nói thân thể con không chịu được thêm một lần nữa đâu.”
Bà nói với quản gia không được nhắc lại chuyện này nữa, thật ra đã tin mười mươi.
Càng nghĩ lại, Thường đại nhân càng cảm thấy bất an — Thường Thục vốn tư chất bình thường, cớ sao sau lần rơi xuống nước lại như thay da đổi thịt, trở nên thông minh lanh lợi?
Khi đó bà chỉ mãi vui mừng, mừng con gái cuối cùng cũng giác ngộ, chịu khổ tâm học hành, chưa từng nghĩ sâu hơn nữa.
Suốt một đêm ngồi lặng bên giường, lòng tuy có phần dè chừng, nhưng dù sao vẫn là cốt nhục ruột thịt của mình.
“Mẹ nói gì vậy, sao con chẳng nghe hiểu?”
Thường Thục né tránh ánh mắt bà, nhẹ giọng nói: “Con đâu có làm gì cả, con chỉ muốn chứng minh mình không thua kém chị, cũng xứng đáng làm con gái của người. Lẽ nào đến vậy cũng là sai?”
“Ta đã bao giờ thật sự chê con không bằng chị con chưa?”
Bà chau mày: “Mấy lời ấy cũng chỉ trong lúc nóng giận thôi. Trong lòng ta, con và Duyệt nhi đều là cốt nhục của ta, đều mang dòng máu nhà họ Thường, chẳng phân biệt chính hay thứ.”
“Mẹ nói câu này dễ nghe thật.”
Thường Thục ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp: “Nếu thật sự là như vậy, vì sao chị có thể ra làm quan, còn con thì không? Hay là trong lòng mẹ vẫn luôn nghĩ một đứa con thứ như con chỉ nên trông nhà giữ cửa cho chị?”
Thường Thục ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp: “Nếu mẹ thực sự không có ý đó thì xin cứ về đi. Sẽ có một ngày, con sẽ chứng minh cho người thấy — con cũng có thể vinh hiển quyền quý, để chị và những kẻ từng khinh thường con phải cúi rạp dưới chân, ngẩng đầu sống theo hơi thở của con.”
“Con… con… con đúng là hết thuốc chữa!” Bà run tay chỉ nàng, giọng run lên vì giận, “Không có thực lực mà lại ôm mộng lớn, cuối cùng cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền! Con như vậy, sớm muộn cũng sẽ tự hại chính mình thôi!”
Thường Thục cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng: “Thấy chưa? Nói cho cùng người vẫn coi thường con. Trong mắt người, con chẳng qua chỉ là bùn nhão không trát được tường mà thôi.”
“Con muốn nổi bật hơn chúng ta thì cứ từ từ mà đi. Con là tân khoa trạng nguyên, triều đình đã có ta và chị gái con mở đường sẵn, tiền đồ sáng lạn hơn vô số người rồi, sao phải nôn nóng như vậy?”
Bà lăn lộn trong chốn quan trường nơi kinh thành bao năm. Mỗi một bước đi đều cẩn thận chắc chắn, sao có thể chấp nhận được kiểu vọng tưởng một bước lên trời như Thường Thục hiện tại?
Cho đến bây giờ, bà vẫn còn mong có thể khuyên bảo con gái quay về con đường chính đạo.
“Từ từ mà đi? Chờ đến bao giờ? Chẳng lẽ giống người, ở kinh thành gần nửa đời người mà đến giờ vẫn chỉ là một quan tứ phẩm tầm thường?” Thường Thục giọng đầy châm chọc. Nàng mong muốn ngày mai đã có thể khiến cả thiên hạ tâm phục khẩu phục, sao có thể cam tâm chờ đến khi tóc bạc răng long, một chân đặt trong quan tài mới có chút quyền lực?
“Ta… ta không khuyên nổi con nữa rồi…” Bà khẽ thở dài, kéo lê bước chân mệt mỏi ra khỏi phòng.
Đánh, bà đã từng đánh rồi; khuyên, cũng đã từng khuyên. Chẳng lẽ giờ lại đem một người sống sờ sờ như Thường Thục mà nhốt lại, không cho ra ngoài?
Triều đình đã hạ chỉ, ngày mai hoàng thượng sẽ triệu kiến ba người đầu bảng kỳ thi năm nay, có lẽ là để phân công chức vị.
Bà đã có tính toán nên không muốn đôi co thêm với con gái.
Cửa phòng vừa khép lại, ánh mắt Thường Thục liền tối sầm xuống. Nàng rút chiếc ghế dựa sau lưng, ném thẳng xuống nền nhà vỡ tan tành.
“Sao ngươi không giúp ta?”
Thường Thục chất vấn hệ thống, “Mục tiêu của ngươi không phải giúp ta ngồi trên đỉnh quyền lực à? Sao không giúp mà còn trừng phạt ta!”
Lần này suýt chút nữa mất nửa cái mạng, lần sau thì sao?
Hệ thống hoàn toàn im lặng, lặng lẽ đến mức như chưa từng tồn tại.
Thường Thục trút giận xong, lại bắt đầu tính toán làm sao kéo cốt truyện về đúng quỹ đạo.
Dù nàng không thể lôi kéo được Trưởng hoàng tử thì cũng không cho Thời Thanh giành được. Thời Thanh luôn chống đối nàng ở khắp nơi, chỉ cần cô ta còn sống, mọi chuyện đều là biến số.
Còn sống…
Ánh mắt Thường Thục ánh lên tia sắc lạnh — nếu Thời Thanh chết, chẳng phải mọi thứ sẽ được giải quyết êm đẹp sao?
—
Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn của Thời Thanh, theo lẽ thường thì cô phải cùng Vân Chấp đến kính trà từng bậc trưởng bối trong tộc.
Khổ nỗi ông cụ hiện đang ở phủ của bác cả, mà hai vợ chồng bác cả sau chuyện hôm qua với Thời Hỉ thì vẫn còn ôm bụng tức, tất nhiên sẽ không đến góp mặt.
Bên bác hai thì càng đơn giản: không thấy người đâu mà chỉ đưa quà tới. Thế là vẫn chỉ còn mỗi cả nhà Thời Thanh, và một nhà ông nội Lý cùng Lý Hoạ chưa rời kinh.
Đêm qua Thời Thanh ngủ ở tân phòng, còn Vân Chấp không về thư phòng mà ngủ trên cái sập.
Trước khi ngủ, chàng còn cẩn thận kéo một bức bình phong sơn thủy chắn giữa hai người, khiến Thời Thanh nhìn mà ngẩn người.
“Ta có thèm nhìn ngươi đâu.”
Vân Chấp vịn bình phong nhìn nàng, vành tai ửng đỏ: “Lỡ may ta nhìn thấy nàng thì sao? Vẫn là nên chắn lại.”
“…”
Thời Thanh ngồi im trên giường, nghi ngờ là bản thân không phải xuyên vào một quyển tiểu thuyết nữ tôn.
Sáng sớm khi nàng dậy thì Vân Chấp đã tập thể dục xong, đang nằm gác cằm trên bàn đá, vừa phơi nắng vừa cằn nhằn với Nha Thanh rằng Thời Thanh keo kiệt, ép chàng thêu mẫu đơn.
Đôi tay này của tiểu gia là để cầm kiếm, không phải để múa kim chơi chỉ đâu.
Sính lễ của Thời gia trước đó được nâng đến Vân phủ, hôm qua đã được khiêng về. Sau khi phát hiện Vân Chấp “quên” cách thêu hoa, Thời Thanh mỉm cười niêm phong rương vào kho riêng ngay trong đêm, không cho chàng sờ được một xu.
Đúng là không phải chuyện người làm được mà!
Hiện tại Vân Chấp chẳng những mất bạc, mà còn bán luôn thân. Không có hưu thư trong tay, đến muốn bỏ đi đường đường chính chính cũng không xong.
Tình cảnh của chàng còn thảm hơn hồi còn ở Vân phủ.
Vân Chấp giận dữ nhặt một chiếc lá lê rụng dưới đất mà vò nát, lòng thầm than — chưa kịp bước chân vào giang hồ thì đã vội vã tự “bán thân”.
Thời Thanh khoanh tay đứng ở cửa chính của nhà chính, nghe chàng nói xấu sau lưng, cố ý cao giọng: “Nói xong chưa?”
Vân Chấp đang không phòng bị, bị dọa đến run lên một cái.
Chàng nắm chặt cuống lá, ngoảnh đầu nhìn nàng, cứng miệng chột dạ: “Ta nói đều là sự thật!”
Nha Thanh cúi đầu hành lễ với Thời Thanh, hủ tớ hai người lén nói xấu mà bị bắt quả tang nên trong lòng có chút thấp thỏm.
Thời Thanh lười chấp nhặt.
Cô gọi Vân Chấp, “Đi, theo ta đến chào cha ta.”
“Không đi.” Vân Chấp mông không nhúc nhích.
Chàng muốn dùng thái độ phản kháng này để ép Thời Thanh thấy chướng mắt mà chủ động hưu mình.
Vân Chấp thở dài trong lòng — ai ngờ chàng lại có ngày phải trông mong một cô gái hưu mình chứ.
Thời Thanh khẽ nhướng mày, không cưỡng ép, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay đi kính trà sẽ được phát tiền.”
Vân Chấp mắt sáng rỡ, trong nháy mắt đã lướt tới bên cạnh nàng: “Thật sao?”
Thời Thanh liếc mắt nhìn chàng: “Ra dáng lắm.”
Vân Chấp chắp tay sau lưng, giữ khoảng cách đi bên cạnh nàng, thở dài đầy cảm khái: “Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.”
Khi hai người tới nơi, Thời Cúc và Lý thị đã ngồi đợi sẵn. Ông nội Lý mặc bộ y phục đỏ rực mừng rỡ, ngồi bên cạnh còn có Lý Hoạ và Thân thị cùng bé gái nhà họ.
Thời Thanh kéo Vân Chấp tiến lên dâng trà kính cha mẹ. Lý thị cười tươi đưa tay đỡ Vân Chấp dậy: “Miễn lễ miễn lễ, lần này thôi, sau này buổi sáng đều miễn cả đi.”
Ông không giống ông cụ, hơn nữa Vân Chấp còn đang mang thai nữa.
Ánh mắt Lý thị không tự chủ được mà liếc xuống bụng Vân Chấp — nghe nói tối qua bận rộn nhiều việc, hai vợ chồng cũng chưa động phòng.
Lý thị thầm mừng — may mà Thời Thanh còn biết kiềm chế.
Thời Cúc vừa thấy ánh mắt kia liền biết ông đang nghĩ gì, bà bưng chén trà hắng giọng nhắc nhở.
Lý thị mỉm cười thu ánh mắt lại, ra hiệu: “Nào, dâng trà cho ông nội đi.”
Bao lì xì đỏ do Lý thị chuẩn bị được đặt gọn trên khay do Mật Hợp bưng, Vân Chấp không nhịn được mà liếc nhìn.
Hình như có phần của mình.
“Bảo bối ngoan.”
Đến lượt ông nội, ông trực tiếp kéo tay Vân Chấp đeo cho chàng một chiếc vòng tay: “Bé ngoan, nội thích con lắm. Đây là lễ gặp mặt, cầm lấy.”
Thời Thanh giật giật mắt, nhanh tay đập vào mu bàn tay Vân Chấp trước khi chàng kịp nhận quà, áp bàn tay đang thò ra ấy xuống như đè cái gáo nước.
Cô nở nụ cười tươi như hoa, chắn trước mặt Vân Chấp: “Nội ơi, không được đâu ạ, thứ nội tặng quý giá quá, chàng cầm không nổi, cho hai đồng tiền tiêu vặt là được rồi ạ, tấm lòng là quý nhất.”
Ý là — cho ngươi tình cảm thôi!
Vân Chấp đỏ bừng tai, rút tay về, đầu ngón tay khẽ chọc vào lưng Thời Thanh.
Thời Thanh thấy sau lưng tê tê nhột nhột, quay đầu trừng chàng.
Thừa lúc nàng phân tâm, Vân Chấp bước lên, cười cong mắt gọi: “Nội~”
Chàng cũng biết ngại không dám nhận vòng tay, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nội có bạc vụn không ạ?”
Ông nghe xong nghệt mặt ra: “Vòng tay còn không bằng bạc vụn à?”
Đang coi thường tài lực nhà ông?
“Nội cũng không có bạc vụn, hay cầm miếng nguyên đi đổi nhé?” Ông nội Lý chỉ nghĩ đó là phong tục nhà Vân Chấp, lấy ra một thỏi bạc mười lượng đưa cho chàng, “Ngoan, cầm lấy đi.”
Vân Chấp hai tay đỡ lấy thỏi bạc, đôi mắt sững sờ, suýt nữa khóc nấc.
Đây là số bạc lớn nhất mà chàng từng chạm vào suốt thời gian qua!
Ông nội Lý vui vẻ kéo tay Thời Thanh, cởi chiếc vòng trên cổ tay ra đưa cho cô, vỗ nhẹ: “Bảo bối ngoan, ông nội biết con là đứa hiểu chuyện, nhưng cái này là cho Vân Chấp, con giữ giúp nó nhé.”
Thời Thanh ngẩn người, quay sang nhìn Lý thị.
Lý thị cùng Thời Cúc đều mỉm cười gật đầu, ra hiệu cô nhận lấy.
Đến lượt Lý Hoạ, bé Lý Hân ngọt ngào gọi: “A tỷ, ca ca~”
Thời Thanh cố ý nói với Vân Chấp: “Chúng ta lần đầu gặp Hân Hân, chàng là ca ca, chẳng lẽ không chuẩn bị quà gặp mặt?”
Vân Chấp ngẩn người: “Có… có tục lệ này sao?”
Hai người không phải cùng bối phận à?
Thời Thanh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt cố tình liếc xuống thỏi bạc trong tay chàng.
Vân Chấp toàn thân chỉ có đúng thỏi bạc ấy là móc ra được.
Đó là lộ phí của chàng, là lương khô để hành tẩu giang hồ.
Chàng cúi đầu nhìn Lý Hân.
Bé con cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn chàng.
Vân Chấp hít sâu, ngồi xuống, do dự một lát rồi vẫn đưa thỏi bạc ra.
Thiếu niên cười hào sảng: “Ca ca cho đấy, mua kẹo mà ăn.”
Thời Thanh cụp mắt nhìn chàng, chỉ thấy Vân Chấp ngồi xổm, bàn tay trắng trẻo thon dài đặt trên đầu gối, rõ ràng đau đến mức bấu chặt đầu gối, vậy mà vẫn đưa thỏi bạc cho Lý Hân.
Hơi tội nghiệp… mà cũng hơi buồn cười.
“Thanh nhi, cháu trêu Vân Chấp làm gì thế?” Lý Hoạ trừng cô, còn Lý Hân thì lắc đầu từ chối nhận bạc, “Hân Hân có quà cho ca ca mà!”
Bé lấy từ sau lưng ra một bao lì xì thêu hình em bé, bên trong là tâm ý của cả nhà ba người.
“Ca ca nhận của Hân Hân nha.”
Vân Chấp chưa kịp phản ứng, Thời Thanh đã nói chen vào: “Không nhận thì ta lấy đó.”
Vân Chấp vội vàng nắm lấy tay nàng, nhận lấy bao lì xì từ tay Lý Hân: “Cảm ơn.”
“Được rồi, hai đứa mới thành thân, chắc chắn có chuyện riêng cần làm, không cần ở đây bầu bạn với chúng ta.” Lý thị vẫy tay với hai người, ý bảo họ nên quay về.
Vừa mới vào cửa hôm nay, Vân Chấp đã ở trước mặt các bậc trưởng bối, e là còn ngại ngùng, chưa thể thoải mái.
Nhà ông nội Lý hiếm lắm mới tới, chắc sẽ ở lại vài ngày rồi mới về. Dù sao ông cụ cũng không có nhà, cũng không sợ gây phiền cho Lý thị.
Họ đã hẹn nhau đi dâng hương và dạo quanh kinh thành, xe ngựa đều chuẩn bị sẵn cả rồi.
Thời Thanh và Vân Chấp vừa thành hôn, các bậc trưởng bối nghĩ hai người cần thời gian riêng tư nên không gọi họ đi cùng.
Trên đường quay về sau khi dâng trà, Vân Chấp cẩn thận cất bạc vào chiếc túi nhỏ mà Lý Hân tặng.
Thời Thanh thò tay định giật lấy, Vân Chấp hoảng hốt mở vạt áo, giấu ngay vào lòng, nhướng mày nhìn nàng: “Có bản lĩnh thì tới mà lấy.”
Thời Khanh khẽ cười, nghiêng người như định cởi áo chàng.
“!”
Vân Chấp xoay mũi chân, tà áo xanh biếc xoè rộng thành hình tròn, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chàng một tay khoanh trước ngực, tay kia chỉ vào Thời Khanh, hồi lâu không thốt nên câu, gương mặt thanh tú trắng trẻo đỏ ửng như ráng chiều.
Nữ, nữ lưu manh!
Thời Thanh không trêu chàng nữa, nghiêm túc hỏi: “Ngươi không ra khỏi nhà, giữ bạc làm gì?”
Vân Chấp vỗ vỗ vào chiếc túi trước ngực: “Ai nói ta không ra ngoài, hôm nay ta sẽ đi.”
Chàng vất vả lắm mới có bạc, định ra ngoài mua cho mình một thanh kiếm vừa tay.
Hành tẩu giang hồ, sao có thể không có vũ khí?
Kẻ ngốc như này, ra khỏi cửa cùng lắm được một canh giờ là bị người ta lừa sạch.
“Ta đi cùng ngươi,” Thời Thanh nói, “Cho ngươi nghỉ nửa ngày, chiều về học thêu.”
Như được ăn chút mật ngọt, Vân Chấp hoàn toàn không còn kháng cự như buổi sáng, dứt khoát đồng ý: “Được.”
Thời Khanh lắc đầu, bảo chàng dễ dụ mà còn không chịu nhận.
Kinh thành không có nhiều tiệm rèn vũ khí, nhưng lò rèn thì lại khá nhiều.
Hai người ban đầu tính sáng đi trưa về, nhưng Vân Chấp sờ thanh kiếm nào cũng không hài lòng, mãi đến tận trời tối mới chọn được một thanh miễn cưỡng vừa ý.
Mà cũng chỉ là miễn cưỡng dùng được.
Thời Thanh hôm nay chẳng làm gì ngoài việc theo chàng lượn khắp tiệm, kiên nhẫn đã cạn từ lâu, nếu không vì muốn cho chàng ít ngon ngọt thì đã sớm rời đi.
“Vân thiếu hiệp, đủ rồi đấy.” Thời Thanh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, nhìn ra ngoài, “Trời sắp tối rồi.”
“Kiếm là vật không thể chọn qua loa, phải chọn cho phù hợp, không thì sẽ khó phát huy hết công dụng.”
Vân Chấp vừa nói với Thời Thanh, vừa quay sang hỏi chủ tiệm: “Vỏ kiếm này thật sự không thể đính đá quý sao?”
“…”
Chủ tiệm cạn lời: “Ngài vừa nói kiếm quý ở chỗ vừa tay, vừa ý.”
“Thì cũng phải đẹp một chút chứ.” Vân Chấp vuốt ve thanh kiếm bạc xanh đơn sắc trong tay, thích thì có thích, nhưng nếu có viền đá quý thì sẽ càng thích hơn.
Chủ tiệm lắc đầu: “Thanh kiếm này không thể đính.”
Một thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén đúng nghĩa, gắn đá quý vào thì còn ra thể thống gì nữa.
Đâu phải để trưng bày.
“Chọn thanh này đi.” Thời Thanh ngáp một cái, “Ngươi mà còn không hài lòng thì khỏi mua nữa.”
“Mua.” Vân Chấp lập tức trả tiền.
Hai người không ngờ lại lang thang đến tận giờ này, lúc đi là đi bộ, giờ về cũng phải đi bộ.
Sắp đến giờ giới nghiêm, các quầy hàng gần như đã dọn sạch, chỉ còn mấy chiếc đèn lồng trước cửa tiệm còn sáng.
Rõ ràng là mùa xuân ấm áp, vậy mà Thời Thanh lại cảm thấy hơi lạnh.
Vân Chấp bỗng dừng bước, khẽ nói: “Có người theo dõi chúng ta.”
Thời Thanh khựng lại, Mật Hợp nép sát bên cô, liếc quanh, thì thầm: “Chủ tử, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi cái miệng của ngài, thuê sát thủ giết ngài rồi?”
“…”
Thế nhưng, tiếng bước chân lại hướng về chiếc xe ngựa mới vào thành.
Hết hồn.
Vân Chấp hứng khởi, kéo tay áo Thời Thanh: “Chúng ta qua xem thử đi.”
“Không đi.” Thời Thanh trở tay giữ chàng lại, “Về nhà.”
Dù sao chuyện cũng không liên quan tới cô, cô vẫn muốn sống thêm vài ngày nữa, ít nhất là đợi thêu xong bức mẫu đơn kia.
Tiếc là hai người chưa đi được bao xa thì âm thanh binh khí va chạm với xe ngựa đã vang đến.
Vân Chấp vòng tay ôm eo Thời Khanh, không chút do dự xoay người tránh né, một tay che sau gáy nàng, tránh được ám khí bay tới.
Chàng tưởng mình phong độ anh hùng cứu mỹ nhân lắm, nhưng vì chiều cao có hạn nên khung cảnh nàng e ấp trong lòng chàng lại biến thành hai người ôm nhau — chàng thấp hơn Thời Khanh 3cm.
Vân Chấp mím môi, lại bắt đầu kiễng chân.
Thời Khanh liếc chàng: “Cứu người đi.”
Dù sao cũng không trốn được, chi bằng nhập trận còn hơn.
Chiếc xe ngựa kia bị ép dừng lại, người trong xe lăn ra ngoài, tùy tùng đi cùng đã bị thương, chẳng giúp được gì.
Thời Thanh vốn không muốn xen vào, nhưng kiếm của tên mặc áo đen đã lao trước mặt.
Không rõ mục tiêu của chúng là ai, nhưng hiển nhiên không định để ai sống sót.
Thời Thanh rút sáo gỗ ra thổi, âm thanh vang vọng khắp phố.
Cô nương đang nằm trên đất ngẩng đầu nhìn cô, mừng rỡ: “Cô có viện binh?”
“Không.” Thời Thanh ngồi xổm xuống, nương ánh đèn nhìn mặt nàng, “Ta chỉ thử xem có dẫn được quan binh tuần tra kinh thành tới không.”
“…”
Người kia tức đến mức suýt nôn ra máu.
Mật Hợp kéo Nha Thanh trốn vào góc tối, Thời Thanh ngồi bên cạnh cô nương, ngẩng đầu nhìn Vân Chấp.
Chàng hôm nay mặc áo lụa mỏng màu xanh nhạt, mũi chân điểm nhẹ, như chiếc lá nhẹ rơi trước mặt hai người.
Vân Chấp đã lâu không động thủ, chàng vươn vai duỗi lưng, vẫn không quên bảo Thời Thanh: “Nàng thương lượng giá đi, năm người cả thảy, cứu hết thì ít nhất phải trả ta năm lượng bạc.”
Từ lúc xuyên tới đây, đây là lần đầu Thời Thanh gặp tình huống thế này, ngón tay siết chặt, tim đã nhảy lên tận cổ họng.
Nghe Vân Chấp nói vậy, nhẹ nhàng thở phào, cũng bớt sợ hơn.
Cô cười hỏi: “Chẳng phải ngươi tự xưng là thiếu hiệp à? Còn đòi thu bạc nữa.”
Chàng không vui: “Ta với nàng là một phe, sao nàng lại nghiêng về người ngoài?”
Vân Chấp cũng biết thiếu hiệp thấy chuyện bất bình không nên đòi tiền, nhưng bạc ông nội và Lý Hân cho vẫn không đủ mua kiếm, giờ trong túi chẳng còn gì, còn nợ Thời Thanh mười lượng.
Thiếu hiệp cũng cần ăn cơm mà.
Thời Khanh cúi đầu nhìn cô nương đang ngồi dậy tự băng bó, đưa tay ra: “Năm mươi lượng, không mặc cả.”
Người kia trừng mắt: “Vị công tử kia vừa nói chỉ cần năm lượng mà!“
Thời Khanh thản nhiên: “Trong nhà ta làm chủ, lời chàng không tính.”
“…”
Cô nương cắn răng băng xong vết thương, nhịn mãi cuối cùng vẫn nói: “Nhiều nhất mười lượng!”
“Thế mạng cô rẻ thật đấy. Đừng giận, ta không chửi đâu, là nghĩa đen đấy.”
Thời Thanh chống tay lên gối, nghiêng đầu nhìn nàng: “Với tài trả giá này của ngươi, không mở tiệm châu báu thì phí lắm.”
Cô mỉm cười: “Phải không, Tiền thế nữ.”
Dưới ánh trăng, ánh mắt Tiền Hoán Hoán chợt dao động, lạnh lùng nhìn thẳng Thời Thanh: “Cô là ai?”
“Chủ nợ kiêm ân nhân cứu mạng của cô.”
Thời Thanh từng gặp Tiền Xán Xán, cái cô ngông nghênh con ông cháu cha đó. Mà cô nương này nhiều lắm cũng hai mươi, gương mặt có năm phần giống Tiền Xán Xán, chắc chắn là người nhà họ Tiền.
Hôm qua cô thành thân, nhà họ Tiền chỉ có mẹ Tiền đến, Thời Cúc thấy cô nhìn sang bên đó, có lẽ là muốn cô mau chóng quen với triều đình, bèn giải thích Tiền thế nữ không ở trong kinh.
Thời Thanh vốn không tò mò, chẳng qua là tình cờ gặp thôi.
Tiền thế nữ ra ngoài điều tra vụ chiếm đất, e là đã đắc tội kẻ nào trong triều, bằng không với thế trận như vậy, không thể nào không có quan binh tới.
Vân Chấp bên kia sắp kết thúc, Thời Thanh thở dài, “Gặp được ta, xem như hôm nay cô may mắn.”
Cô xoè tay: “Bốn mươi chín lượng chín, không thể thấp hơn.”
Tiền Hoán Hoán không cam lòng, vẫn phải rút túi tiền ra.
Vân Chấp luôn nói muốn hành tẩu giang hồ, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Vân phủ, giết cũng chỉ toàn là gà, tay chưa từng nhuốm máu người. Bởi thế mà hôm nay thanh kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, chỉ đánh đối phương chạy mất mà thôi.
Tiền Hoán Hoán thấy chàng thả người, để mất manh mối, định lấy lại số bạc vừa đưa.
Nhưng bạc vào tay Thời Thanh thì không có chuyện trả lại.
Cô giấu tay ra sau lưng, cười: “Hoan nghênh ghé lại, có duyên sẽ gặp.”
Thuộc hạ của Tiền Hoán Hoán đã đến đỡ nàng dậy.
Tiền Hoán Hoán khẽ khom người với Thời Thanh, muốn cảm ơn lại thấy mình đã trả bạc, không cảm ơn thì như vô lễ.
Thật là khó xử.
Thời Thanh tới xem Vân Chấp có bị thương không, thấy chàng bình an, bèn moi ra năm lượng bạc đưa cho chàng.
Vân Chấp sững người: “Không phải năm mươi lượng à?”
Tiền Hoán Hoán không có bạc lẻ, đau lòng đưa nguyên năm mươi lượng.
Thời Thanh cười: “Đó là tiền ta tự kiếm được, ngươi lúc ấy chỉ đòi có năm lượng.”
“Thời, Thanh!” Vân Chấp tức giận giành lấy, Thời Thanh học chàng, mở vạt áo nhét vào ngực.
“Cô—”
Vân Chấp không thể làm như nàng, giận đến nỗi thở dốc, ôm kiếm đi thẳng.
Thời Thanh gọi Mật Hợp và Nha Thanh, vui vẻ bước nhanh đuổi theo Vân Chấp: “Ta hỏi ngươi câu này, ngươi trả lời đúng thì ta cho.”
Vân Chấp kiêu ngạo quay đầu nhìn nàng, cằm hơi nhướng: “Hỏi đi.”
“Kỳ biến ngẫu bất biến— câu tiếp theo là gì?”
“Gà gì biến?” Vân Chấp mơ hồ, “Nàng nói lại lần nữa?”
Thời Thanh mặt không cảm xúc, giấu bạc kỹ càng: “Ngươi đúng là không có duyên với bạc.”
“…”
Rõ ràng là không muốn đưa cho chàng!
Mấy người rảo bước về phía trước, phía sau, Tiền Hoán Hoán khẽ cau mày: “Thời Thanh?”
Thám hoa khoa này.
Trước khi đi ngủ, Thời Thanh nằm trên giường nhìn bảng nhiệm vụ trong suốt trước mắt.
Không có gì thay đổi, chỉ có nhiệm vụ “Tham dự tiệc xuân” là đã biến mất.
Bảng này giống như một con cá khô, chỉ biết báo sắp chết, còn nhiệm vụ thì xuất hiện thất thường, xong rồi là hết.
Thời Thanh thở dài, vuốt tắt bảng.
“Vân Chấp,” Thời Thanh khẽ hỏi, “Tối nay có một kẻ áo đen vung kiếm về phía ta với ngươi, là muốn giết Tiền thế nữ hay là giết hai ta?”
Cô cảm thấy như bị Tiền Hoán Hoán liên luỵ, nhưng không hẳn là thế.
Vân Chấp gối tay sau đầu, nhắm mắt hồi tưởng lại chiêu thức tối nay, giọng uể oải: “Không biết, không để ý.”
Thời Thanh nhìn bóng hình mơ hồ qua tấm bình phong, nhẹ giọng nói: “Tối nay cảm ơn ngươi nhé.”
Vân Chấp vừa mở mắt, còn chưa kịp ra vẻ thì nghe nàng nói tiếp: “Giúp ta kiếm được bốn mươi lăm lượng bạc.”
Vui thật đấy ~
“…”
Tức ghê á!
Vân Chấp bật dậy, không buồn ngủ nữa.
Thời Thanh thư thái nhắm mắt, mai vào cung, cần ngủ đủ giấc.