Chương 118: Tôi có cách
Mặc dù Giang Nguyên mới giảng cho năm tư ba tiết, nhưng Giang Nguyên đã thật sự coi những thanh niên này là sinh viên của mình. Hắn thấy sinh viên của mình, thấy một thanh niên bồng bột coi nhẹ tính mạng bị dập tắt như vậy, hắn cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
Lúc này, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói trầm thấp:
- Thầy Giang...
Giang Nguyên đưa mắt nhìn sang, thấy đầu Triệu Vân Cường đã được băng băng trắng, cậu ta đang cúi đầu ánh mắt tràn đầy áy náy và cẩn thận nhìn mình.
- Đến đây... ngồi đi...
Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng đó của Triệu Vân Cường thì biết Triệu Vân Cường không có vấn đề gì lớn, gật đầu nói.
- Dạ...
Triệu Vân Cường nhỏ giọng đáp, sau đó ngồi xuống một bên.
- Cậu không sao chứ?
Giang Nguyên khẽ thở dài, chậm rãi hỏi thăm.
Triệu Vân Cường lắc đầu nói:
- May vài mũi... bác sĩ nói không sao, nhưng vẫn bắt em ở lại bệnh viện quan sát một chút!
- Ừ... không sao thì tốt rồi!
Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thầy Giang, đều tại em...
Lúc này hai tròng mắt Triệu Vân Cường hơi ửng đỏ, rõ ràng là cậu ta đã biết tình hình Trương Đồng.
- Lúc em đi vệ sinh không cẩn thận đụng phải Lý Dương. Lý Dương chửi em một câu, còn đẩy em một cái. Em không nhịn được cũng đẩy hắn một cái... Sau đó thì đánh nhau...
Nói tới đây, Triệu Vân Cường cúi đầu lau hai tròng mắt, nức nở nói:
- Thầy... rốt cuộc Trương Đồng...
Nhìn thấy vẽ mặt khổ sở của Triệu Vân Cường, Giang Nguyên khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu cậu ta nói:
- Được rồi, được rồi... Không sao, chuyện này không thể trách cậu...
Giang Nguyên đứng dậy, đang định trả bệnh án lại cho bác sĩ La, sau đó thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân với bác sĩ La, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghiêm khắc:
- Triệu Vân Cường, em không ở phòng bệnh mà chạy đến đây làm gì?
- Viện trưởng Vương...
Nghe thấy lời này, Triệu Vân Cường vội vàng đứng lên, nhỏ giọng đáp:
- Em thấy thầy Giang đến, cho nên...
- Thầy Giang?
Giọng nói kia hơi nghi hoặc.
Giang Nguyên đặt tờ bệnh án xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa. Hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, sau lưng còn một phụ nữ trung niên khí chất không tầm thường mang vẻ mặt lo lắng.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó đi qua. Hắn đưa tay về phía người đàn ông trung niên:
- Xin chào Viện trưởng Trương... Tôi là Giang Nguyên đệ tử của giáo sư Hồ Khánh Nguyên!
Viện trưởng Trương thấy Giang Nguyên đưa tay đến thì thoáng sửng sốt. Tuy Giang Nguyên cùng lắm chỉ là một trợ giảng, thân phận cách ông một trời một vực, nhưng ông vẫn bắt tay Giang Nguyên, cảm thán nói:
- Ồ, thầy Giang... chào cậu. Hôm nay đúng là may mà có cậu, nếu không, haizz...
Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Viện trưởng Vương khách khí rồi, tôi cũng đúng lúc gặp phải thôi....
Lúc này, người phụ nữ trung niên đứng bên chỗ Viện trưởng Vương nghe thấy hai người trò chuyện, trên mặt cũng lộ nụ cười cảm kích. Chị ta đi vào phòng khám, đưa tay về phía Giang Nguyên, vô cùng khách sáo cười nói:
- Bác sĩ Giang... Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, tôi là vợ của Lý Diệc Dương!
- Ồ... Chào Lý phu nhân...
Giang Nguyên cũng vội vàng bắt tay phu nhân Cục trưởng Lý.
- Bác sĩ Giang... Hôm nay may mà có cậu, nếu không nhà tôi...
Nói tới đây, Lý phu nhân bắt tay Giang Nguyên, trên mặt tràn đầy cảm kích. Lý phu nhân đã hỏi rõ tình hình khi đó. Nếu khi đó con trai mình đánh chiếc ghế xuống e là sẽ phiền phức lớn.
Giang Nguyên cười cười, nói:
- Lý phu nhân khách khí quá... chỉ tiện tay thôi...
Sau khi hàn huyên một lúc, cả ba người lại nói đến bệnh tình của Trương Đồng. Sau khi Giang Nguyên bảo Triệu Vân Cường về phòng trước, liền nói:
- Viện trưởng Vương... Giờ thật sự chỉ có cách tạm thời quan sát trước sao? Cứ vậy... chỉ e...
Viện trưởng Vương khẽ thở dài nói:
- Chúng tôi vừa ra khỏi phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn nói sau khi mấy chủ nhiệm bọn họ hội chẩn cũng cảm thấy chỉ có thể tạm thời quan sát, không cách nào tiến hành phẫu thuật... Nếu miễn cưỡng tiến hành phẫu thuật, chỉ sợ không thể cầm máu, ngược lại còn khiến Trương Đồng mất máu nghiêm trọng.
Nói tới đây, Viện trưởng Vương khẽ thở dài. Hiện giờ ông ta cũng rất đau đầu. Tuy nhà trường đã thông báo cho phụ huynh sinh viên, nhưng ngày mai họ mới có thể tới được... Hơn nữa cho dù như thế nào, một viện trưởng như ông, học sinh của học viện mình xảy ra chuyện, tuy ông không cần phải chịu trách nhiệm gì nhưng trong lòng ông cũng thấy khó chịu.
Còn về phần Lý phu nhân lúc này vẻ mặt lo lắng. Cho dù như thế nào, tuy lúc đó người ra tay đánh sinh viên này không phải con trai chị ta, nhưng chị ta hiểu rất rõ, nếu Trương Đồng này
Giang Nguyên nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó nói:
- Tôi có thể nói chuyện với Chủ nhiệm Tôn bọn họ không?
- Ồ?!
Viện trưởng Vương nghe Giang Nguyên nói vậy thì nghi hoặc nhìn Giang Nguyên. Ông không hiểu lúc này Giang Nguyên định gặp Chủ nhiệm Tôn bọn họ để làm gì. Tình hình không phải ban nãy mình đã nói rõ ràng rồi sao?
Giang Nguyên nhìn Viện trưởng Vương và Lý phu nhân trước mắt, hắn hiểu nếu mình muốn làm như những gì đang nghĩ, tốt nhất là phải thuyết phục được hai vị trước mặt trước. Nếu không chỉ nói với nhóm Chủ nhiệm Tôn cũng vô ích.
Lập tức, Giang Nguyên cười nhạt nói:
- Tôi cũng khá am hiểu ngoại khoa, có lẽ tôi có cách giải quyết vấn đề xuất huyết không ngừng trong lúc phẫu thuật... Tôi đã tính rồi, nếu như trong vòng sáu giờ đồng hồ mà không phẫu thuật cho Trương Đồng, tỷ lệ sống của cậu ta không quá 30%. Cho nên tôi muốn nói chuyện với nhóm Chủ nhiệm Tôn...
Lý phu nhân và Viện trưởng Vương nghe Giang Nguyên nói vậy đều sửng sốt, đặc biệt là Viện trưởng Vương, lúc này ông đang nhìn Giang Nguyên với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Viện trưởng Vương am hiểu nội khoa, hơn nữa đã lâu chưa tiếp xúc với lâm sàng, nhưng dĩ nhiên ông biết để tính toán ra kết quả chuyên nghiệp như thế này cần phải có kinh nghiệm phong phú chừng nào. Hơn nữa ban nãy Giang Nguyên nói sáu tiếng sau, tỷ lệ sống của Trương Đồng không quá 30%. Nhóm Chủ nhiệm Tôn ban nãy cũng đã nói với họ, nhưng nhóm Chủ nhiệm Tôn đưa ra kết quả lạc quan hơn một chút. Họ nói sáu giờ sau, tỷ lệ sống của bệnh nhân thấp hơn 50%.
Viện trưởng Vương thì sửng sờ, Lý phu nhân đứng bên lại vui mừng. Chị ta là người ngoài nghề. Ban nãy chị ta cũng có nghe nhóm Chủ nhiệm Tôn giải thích tình hình, biết có một sinh viên không thể làm phẫu thuật. Vì trong quá trình phẫu thuật có thể không thể cầm máu, làm cho mất máu nhanh hơn. Nếu như có thể làm tăng lượng tiểu cầu gì đó, thì có thể phẫu thuật.
Cho nên Lý phu nhân nghe thấy Giang Nguyên nói có thể giải quyết vấn đề này dĩ nhiên vô cùng hung phấn, cuống quít vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang... Thật sao? Vậy thì tốt quá!
Viện trưởng Vương hiển nhiên khá hơn Lý phu nhân nhiều. Ông cau mày nhìn Giang Nguyên, nói:
- Thầy Giang... Tôi nhớ Hồ lão chuyên về Trung y mà? Sao cậu lại biết ngoại khoa?
- Đúng... Ngoại khoa của tôi rất khá... Đương nhiên, Trung y cũng không tệ lắm.
Giang Nguyên luôn khiêm nhường nhưng lần này hiếm khi khoa trương như vậy, khuôn mặt đầy tự tin.
- Á...
Viện trưởng Vương nhìn khuôn mặt tự tin của Giang Nguyên. Khuôn mặt này quá trẻ. Tuy ban nãy Giang Nguyên có thể nói chuẩn xác tình hình của Trương Đồng, nhưng Viện trưởng Vương vẫn khó có thể tin được. Thầy Giang này có lẽ còn rất trẻ, hơn nữa Hồ lão lại chuyên về Trung y, thậm chí còn để hắn làm trợ giảng. Giờ hắn nói mình khá ngoại khoa Tây y, thậm chí còn khá hơn đám Chủ nhiệm Tôn, ông thật sự cảm thấy khó tin!
Lúc này, bác sĩ La ở sau vừa nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, anh ta cũng cảm thấy tò mò, cho nên cũng thuận miệng chen vào:
- Ngoại khoa của bác sĩ Giang giỏi lắm. Lần trước có một bệnh nhân tôi không chữa được, cũng là nhờ bác sĩ Giang ra tay. Hơn nữa tốc độ của cậu ấy vừa nhanh vừa giỏi, lợi hại lắm...
- Ồ?! Thật sao?
Viện trưởng Vương vốn không tin. Nhưng bác sĩ La cũng nói vậy, giờ hai mắt cũng hơi sáng lên. Nếu như thầy tiểu Giang này thật sự có bản lĩnh có thể giải quyết được vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, vậy thì sinh viên này được cứu rồi. Ông đưa hắn đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn một chút thì đã sao chứ?
Lập tức Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu nói:
- Được rồi... Giang... bác sĩ Giang, nếu như cậu chắc chắn cậu có cách, vậy thì tôi đưa cậu đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn!
Lúc này Viện trưởng Vương cũng không còn gọi Giang Nguyên là thầy Giang nữa, mà bắt đầu gọi là bác sĩ Giang.
Nghe thấy giọng nói thoải mái của Viện trưởng Vương, Giang Nguyên gật đầu nói:
- Viện trưởng Vương yên tâm... Tuy Trương Đồng là sinh viên của tôi, nhưng nếu không chắc chắn, tôi sẽ không gánh phiền phức này!
- Được!
Viện trưởng Vương thấy Giang Nguyên bình tĩnh như vậy, hơn nữa cũng đúng như Giang Nguyên đã nói. Một sinh viên thế này, cũng chẳng liên quan gì lắm với Giang Nguyên. Quả thực Giang Nguyên không cần phải tự tìm rắc rối. Viện trưởng Vương lập tức liền gật đầu nói:
- Chúng tôi cùng cậu đi tìm Chủ nhiệm Tôn!
Lý phu nhân cũng lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó cùng Giang Nguyên và Viện trưởng Vương đi gặp Chủ nhiệm Tôn. Mặc dù cấp bậc hành chính của Cục trưởng Lý không phải rất cai, thậm chí còn thấp hơn Viện trưởng Vương trước mặt một bậc, nhưng sức ảnh hưởng thực tế lại cao hơn Viện trưởng Vương không biết bao nhiêu lần. Cho nên lời của bà cũng có sức mạnh không kém vị Viện trưởng Vương này.
Đợi lát nữa cả hai đều có thể đứng về phía Giang Nguyên, thuyết phục giúp Chủ nhiệm Tôn kia.
Lý phu nhân lúc này cực kỳ tin tưởng Giang Nguyên. Dù sao bà cũng nghe chồng nói bác sĩ Giang này làm việc cực kỳ chu toàn ổn thỏa, có thể giúp đỡ rất nhiều. Hơn nữa hiện tại hắn còn có hy vọng cứu được sinh viên kia, dĩ nhiên chị ta sẽ toàn lực ủng hộ Giang Nguyên.
Hai người lập tức cùng Giang Nguyên đi về phía phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn.
Chủ nhiệm Tôn đang cùng một vị phó chủ nhiệm khác nghiên cứu bệnh án, thấy Viện trưởng Vương và Lý phu nhân bước vào thì hơi sửng sốt. Nhưng ông cũng vội vàng đứng lên cười nói:
- Viện trưởng Vương Lý phu nhân sao còn chưa nghỉ ngơi?
- Chủ nhiệm Tôn... Ban nãy chúng tôi gặp... ờ... bác sĩ Giang... Cậu ấy nói có cách giải quyết vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, cho nên chúng tôi mới đưa cậu ấy đến nói chuyện với các anh...
Viện trưởng Vương vẫn chưa đủ tin tưởng Giang Nguyên, khi nói ra những lời này, trên mặt vẫn thoáng hiện chút ngại ngùng.
- Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang nào?
Chủ nhiệm Tôn vô cùng tò mò, ánh mắt lóe sáng nhìn Viện trưởng Vương nói. Ông ta quen biết Viện trưởng Vương đã lâu, nhìn thấy biểu hiện của Viện trưởng Vương lúc này cũng cảm thấy khá kỳ quái.
- Ờ... Đây là bác sĩ Giang, học trò của giáo sư Hồ Khánh Nguyên...
Viện trưởng Vương thoáng dịch sang bên bên, đẩy Giang Nguyên ra, cười khan giới thiệu với Chủ nhiệm Tôn.
Giang Nguyên cười cười, đưa tay ra nói:
- Chào Chủ nhiệm Tôn, tôi là Giang Nguyên!
TUYỆT PHẨM THIÊN Y