Chương 130: Thói quen rất không tốt
- Rất xin lỗi... Thật sự hết rồi... Mong ngài lượng thứ...
Ông chủ tóc vàng đẹp trai lúc này vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ xin lỗi gã thanh niên.
- Hết rồi? Anh đừng nói với tôi là anh không cố ý đấy? Nhà hàng này của anh không muốn mở cửa nữa rồi đúng không?
Gã thanh niên không có ý định dừng lại, gã lạnh giọng cười nói:
- Đây là địa bàn của tôi... Anh có tin tôi sẽ khiến anh không thể mở cửa nữa không?
Giang Nguyên thấy mọi người đều nhìn về phía bên này liền nhíu chặt mày lại. Hắn khó khăn lắm mới được ăn một bữa lớn, vậy mà còn gặp mấy chuyện phiền phức thế này.
Điều này làm cho Giang Nguyên rất bực bội, bởi vì hắn có một thói quen rất không tốt. Mỗi lần đụng đến mỹ thực, tâm tình hắn nhất định phải thật tốt. Nếu trong trường hợp tâm tình không tốt, hắn ăn đồ ăn có ngon đến mấy cũng sẽ cảm thấy kém đi một chút. Điều này khiến cho người ta rất tiếc nuối.
Tuyên Tử Nguyệt đối diện mỉm cười nhìn Giang Nguyên trước mặt dường như cảm nhận được tâm tình Giang Nguyên hiện tại hơi buồn bực, cho nên giờ trong lòng cô đang rất hiếu kỳ. Tiếp theo Giang Nguyên sẽ làm như thế nào, sẽ đá tên kia ra ngoài hay là...
Tuyên Tử Nguyệt rất chờ mong nhìn Giang Nguyên, cô biết Giang Nguyên là kẻ chẳng biết sợ là gì.
Có điều, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy Giang Nguyên rút di động ra.
- Alo... Chủ nhiệm Lý... Chào anh... Tôi đang đi ăn thì gặp La thiếu, đúng... Anh có nghe thấy giọng anh ấy không! Đúng... Vâng, giờ anh ấy đang gây rối vô lý ờ nhà hàng, ở trước mặt rất nhiều người đòi đóng cửa nhà hàng này...
Giang Nguyên lãnh đạm tường thuật lại một lượt, giống như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
- Ồ... vâng!
Sau khi nói xong, Giang Nguyên gác máy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngạc nhiên nhìn mình, hắn nâng ly hướng về phía cô, cười nói:
- Sao? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ ra tay vứt anh ta ra ngoài à? Đây là nhà hàng Pháp, nếu mà tôi ra tay thì sẽ không còn tâm tình tốt để hưởng thụ mỹ thực... Chúng ta là những người nhã nhặn, làm việc đương nhiên cũng phải nhã nhặn!
- Anh là người nhã nhặn? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào... Món chính anh chọn tới hai món... Người nhã nhặn chẳng giống anh đâu. Phàm ăn tục uống!
Tuyên Tử Nguyệt che miệng khẽ cười nói.
- ...
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
- Cô nghĩ sao chứ? Tôi là một đại nam nhân, ăn nhiều một chút là chuyện rất bình thường.
Lúc này, điện thoại gã thanh niên đang toàn lực phun nước miếng với ông chủ tóc vàng kia đột nhiên vang lên.
Gã thanh niên này hít sâu một hơi, hừ lạnh với ông chủ tóc vàng một tiếng mới móc điện thoại ra xem thử. Sau khi gã nhìn thấy cái tên hiện trên di động, vẻ mặt hơi khó coi. Có điều gã vẫn không dám không nghe, xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại.
- Alo... anh Lý...
Gã thanh niên khách khí nói.
- Dĩ Kỳ... Giờ đang là thời khắc mấu chốt, đừng có ra ngoài làm bậy, gây ảnh hưởng không tốt cho tỉnh trưởng. Đừng làm loạn nữa, mau đi đi... Nếu không để cho tỉnh trưởng biết sẽ phiền phức đấy...
Đầu bên kia Chủ nhiệm Lý trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ nghe thấy Chủ nhiệm Lý nói vậy trong điện thoại khuôn mặt lập tức dỏ lên, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy người đang gọi cho mình đâu. Gã liền nổi giận nói:
- Anh Lý... Tôi không biết anh đang nói gì cả!
- Dĩ Kỳ... Nghe lời, đừng làm loạn nữa... Đừng gây thêm phiền phức cho Tỉnh trưởng, nếu không tôi nói với tỉnh trưởng đấy!
Dường Chủ nhiệm Lý chẳng thèm nghe La Dĩ Kỳ nói, chỉ tiếp tục trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ tức giận nhìn xung quanh một chút, cuối cùng gã chú ý đến bàn Giang Nguyên bên cạnh. Gã đột nhiên nhớ ra, ban nãy tên đàn ông này rút điện thoại ra gọi, hơn nữa dường như gã còn lờ mờ nghe hắn gọi Chủ nhiệm Lý, có điều lúc đó mình không chú ý lắm thôi.
La Dĩ Kỳ lập tức bừng tỉnh liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng nói:
- Anh Lý... Tôi biết rồi!
Sau khi gã cúp máy liền buông tha cho ông chủ tóc vàng, lao thẳng đến trước mặt Giang Nguyên, đưa tay túm cổ áo Giang Nguyên.
Giang Nguyên không chớp mắt nhẹ nhàng đưa tay lên chụp, thuận tay đẩy một cái, sau đó La Dĩ Kỳ bị đẩy lui lên tục ba bốn bước, sau khi đụng nhẹ chiếc ghế bên kia mới đứng vững lại.
- La Dĩ Kỳ... Đừng chọc tôi... Ban nãy tôi gọi điện cho Chủ nhiệm Lý là đã nể mặt anh lắm rồi...
Giang Nguyên nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cảm nhận chất lỏng thơm mát chậm rãi chảy trong miệng, sau khi nhẹ nhàng nuốt xuống, hắn mới xoay đầu sang nhìn gã, nói:
- Đi đi... Giờ đừng gây thêm phiền phức cho cha anh...
La Dĩ Kỳ sao có thể nuốt trôi cơn tức lớn như vậy, lập tức tức giận lao về phía Giang Nguyên. Ai ngờ gã còn chưa lao đến trước bàn đã bị Giang Nguyên một tay giữ lấy cổ.
- Tôi ghét nhất là người khác quấy rầy lúc tôi đang chờ dùng bữa...
Ánh mắt Giang Nguyên lạnh đi, thiếu kiên nhẫn ép sát đến, nhìn La Dĩ Kỳ nói:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh anh, nếu không nể mặt cha anh, mười La Dĩ Kỳ tôi cũng đánh cho rụng răng...
La Dĩ Kỳ đưa tay chụp lấy cổ tay Giang Nguyên, đỏ mặt muốn giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cổ tay cứng như xích sắt này.
- Mau đi đi... Nếu không tôi gọi điện cho cha anh, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt anh...
Giang Nguyên nhìn chằm chằm La Dĩ Kỳ lạnh giọng nói, dứt lời, hắn thả lỏng tay ra, đẩy La Dĩ Kỳ ngồi trở về ghế.
La Dĩ Kỳ cố gắng bò dậy từ trên ghế, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ. Tuy nhiên gã không phải thằng ngốc, nhanh chóng nghĩ ra có lẽ tên nhà quê trước mặt thật sự quen với cha mình, hơn nữa có lẽ quan hệ cũng khá tốt. Nếu không sao hắn dám gọi cho Lý Thiện Trường nói chuyện của mình?
Gã nhớ lại gần đây cha mình tính khí hơi nóng nảy, La Dĩ Kỳ hơi rụt cổ, sau đó rất sáng suốt nhìn cô gái đang sợ đến xanh cả mặt kia, không nói một lời quay đầu bước đi. Cô gái kia cũng vội vàng cầm túi xách lên, đi theo phía sau.
Ông chủ tóc vàng nhìn gã thanh niên đó bỏ đi cũng thở phào nhẹ nhỏm, xoay người vui mừng cười nói với Giang Nguyên:
- Cảm ơn...
- Đừng khách sáo...
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu.
- Để cảm ơn anh... Sau này anh và vị tiểu thư này đến chỗ chúng tôi dùng bữa, tất cả đều giảm 20%...
Ông chủ tóc vàng đẹp trai nở nụ cười sáng lạn, sau đó gật đầu nói
- Hôm nay tôi sẽ đích thân xuống bếp làm những món còn lại cho hai vị... Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ!
Giang Nguyên nhìn ông chủ tóc vàng đi vào trong cũng nở nụ cười sáng lạn, mỉm cười nói:
- Hôm nay chúng ta đúng là có khẩu phúc...
- Ồ?
Tuyên Tử Nguyệt tò mò liếc mắtnhìn Giang Nguyên.
- Tôi đột nhiên nhớ ra tên của ông chủ này...
Giang Nguyên cảm thán cười nói:
- Không ngờ anh ta lại đến Trung Quốc, hơn nữa còn mở nhà hàng ở đây...
- Ồ?! Anh biết anh ta?
Tuyên Tử Nguyệt có chút kinh ngạc nói.
Giang Nguyên gật đầu, hoài niệm nói:
- Bastit Tui người đoạt giải trong Giải đấu đầu bếp toàn nước Pháp năm đó... Cũng là một người thích đua xe... Tài nghệ của anh ta rất khá...
Tuyên Tử Nguyệt liếc mắt nhìn sâu Giang Nguyên, sau đó không hỏi nữa, cười cười nói:
- Xem ra hôm nay nhờ phúc của anh rồi!
- Không có gì... Tôi chỉ ghét nhất bị người khác quấy rầy lúc tôi chờ dùng bữa... Nếu không tôi cũng chẳng tự đi tìm chuyện...
Giang Nguyên mỉm cười nhún vai nói:
- Hôm nay La Dĩ Kỳ khá xui xẻo, vì tôi là một tên ăn hàng chính thống, hơn nữa còn là một người tương đối theo chủ nghĩa hoàn mỹ...
Món khai vị nhanh chóng được bưng lên, vừa ngửi thấy mùi ốc sên nướng nhàn nhạt, Giang Nguyên thỏa mãn hít sâu một hơi, sau đó cuối cùng cũng bắt đầu động đũa.
Tuyên Tử Nguyệt nói không sai, ốc sên nướng nấm đông cô này dù không phải do Bastit Tui nấu, nhưng độ lửa vẫn khá đủ...
Tiếp theo là món cá nướng lát và gan ngỗng nướng, Giang Nguyên ăn với gương mặt thỏa mãn. Rất rõ ràng có lẽ món này do Bastit Tui đích thân nấu, mùi vị hoàn toàn giống với mùi vị hắn nhớ mãi không quên năm ngoái trong ký ức của hắn.
- Xong đời rồi... Xem ra tôi càng phải nỗ lực kiếm tiền rồi...
Miếng bánh ngọt hạt phỉ cuối cùng được Giang Nguyên cho vào miệng, sau đó lại nhẹ nhàng nâng ly rượu vang lên nhấp cho trơn cổ, Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra nói.
- Giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao anh tự nói mình là kẻ ăn hàng rồi...
Tuyên Tử Nguyệt nhìn chén dĩa không dư một chút nào trước mặt Giang Nguyên khẽ lắc đầu mỉm cười:
- Trước khi anh chưa kiếm được đủ tiền, nếu anh muốn... Tôi có thể mời anh, mạng tôi đáng giá rất nhiều bữa ăn.
- Ồ... Không... ăn một bữa là đủ rồi...
Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy để cô mời một bữa này là tôi đã ngại lắm rồi. Nếu để cô mời nữa, chắc là tôi không thể nào yên tâm ăn được...
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên bình tĩnh mỉm cười nói vậy liền gật đầu. Cô biết không phải Giang Nguyên đang nói lời khách sáo.
Được Bastit Tui đích thân tiễn, hai người ra khỏi nhà hàng, sau đó mới bắt đầu quay về Đại học Đông Nguyên.
- Ừ...Cũng không tệ, rốt cuộc mạng tôi cũng đáng giá chút tiền...
Tuyên Tử Nguyệt vừa lái xe vừa khẽ cười nói:
- Tuy nhiên tôi cảm thấy mình lời quá, được ăn đồ ăn do đích thân ông chủ nấu!
- Ừm... Cô lời rồi đấy, chưa đến bốn ngàn tệ mà có thể ăn được bữa cơm hôm nay cộng với chai rượu kia, thực sự quá lời...
Giang Nguyên khẽ cười nói:
- Cho dù ở Pháp giá cả cũng không khác gì cái giá này mấy...
- Được rồi... Vậy sau này anh muốn ăn đồ Pháp nhớ gọi tôi đi cùng, dính chút vinh quanh của anh mới có thể khiến ông chủ đích thân xuống bếp cho chúng ta...
Giang Nguyên nhún vai, cười, nói:
- Lần sau chưa chắc Bastit Tui sẽ nể mặt như vậy...
Bữa cơm này ăn khá lâu. Lúc Giang Nguyên trở về phòng khám đã là chín giờ tối. Lúc hắn đi vào phòng khám, Trương Nhạc đang đọc sách...
Trương Nhạc thấy Giang Nguyên trở về liền hâm mộ nói:
- Giang Nguyên... Lần sau giới thiệu cho tôi một người đẹp nhé, cậu đúng là có phúc quá...
- Haha... Được, khi nào có cơ hội tôi sẽ giới thiệu... Nhưng tạm thời tôi cũng chỉ quen có vài người đó thôi...
Giang Nguyên cười cười, đưa tay mặc đồng phục làm việc lên. Sau đó hắn tiện tai cầm quyển nội khoa lâm sàng lên lật.
Một đêm bình yên, có điều bữa cơm tối nay Giang Nguyên chỉ no bảy mươi phần trăm. Điều này lắm hắn hơi không thoải mái. Trước khi đi ngủ hắn không nhịn được lại ăn thêm vài cái bánh quy. Giang Nguyên hiểu rất rõ... nếu như giờ mình ăn thêm một chút, có lẽ sáng mai sẽ không đói bụng đến mức khó chịu nữa...
TUYỆT PHẨM THIÊN Y