Chương 133: Rốt cuộc cô nàng này muốn chơi trò gì
- Bà cô của tôi ơi… Không phải cô đang đùa đấy chứ?
Thấy Tuyên Tử Nguyệt hơi chần chừ rồi gật đầu đồng ý, Giang Nguyên vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
Tuyên Tử Nguyệt hơi nhún vai nói:
- Đương nhiên không phải… Anh thấy tôi đùa khi nào chưa?
- …
Giang Nguyên duỗi duỗi cổ, tiến sát đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, kinh ngạc nghi ngờ đánh giá Tuyên Tử Nguyệt. Hắn phát hiện ánh mắt cô nàng rất trấn tĩnh, tựa hồ không phải đột nhiên hứng lên, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chị… bây giờ tôi thừa nhận cô là chị của tôi rồi…
- Vậy à… Ngoan… Sau này gọi tôi là chị… Tôi dẫn theo cậu em trai là cậu thì ở trường cũng coi như có chút mặt mũi…
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt giơ tay chạm mấy cái vào màn hình phía trước, điều chỉnh ra màn hình chỉ đường, đang tiến hành định vị.
Nhìn người chị của Đại học Đông Bắc này ném bỏ dáng vẻ lạnh băng ở trước mặt người khác trước đây đi, đôi mắt trông mong đi theo mình về nhà, trong lòng Giang Nguyên bất ổn một lúc mới lắp bắp nói:
- Tuyên… Cái đó Tử Nguyệt… Xe của cô không đi được…
- Không đi được?
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn Giang Nguyên nói:
- Tại sao?
- Nhà tôi ở nông thôn… Có đoạn đường rất dài đều là đường đất vàng, nếu xe của cô đi thì chắc gầm xe không giữ được…
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt to xinh đẹp, trong mắt tràn ngập hồ nghi nhìn mình, Giang Nguyên vội vàng nói.
- Ở nông thôn?
Tuyên Tử Nguyệt nhướng mày, nhìn Giang Nguyên nói:
- Kiểu khắp nơi là núi ấy à?
- Ừ ừ…
Giang Nguyên vội gật đầu. Hắn phải mau bỏ đi ý niệm trong đầu của vị đại tỷ này mới được. Nếu không hắn vừa mới đến Vân Giang một tháng đã đưa một cô nàng về nhà, người trong thôn sẽ nghị luận thành thế nào đây?
- Vậy… Hôm nay cũng không kịp về à?
Tuyên Tử Nguyệt lại cau mày, nhìn Giang Nguyên truy hỏi.
- A… Đương nhiên, tôi ít nhất phải ở nhà mấy ngày cơ, đâu có nhanh như vậy…
Giang Nguyên vội gật đầu không ngừng, trong lòng từng đợt cười khổ, thầm nói phải mau xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô nàng này mới được.
- Được được… Tốt quá… Tôi đang muốn đến chỗ nào thả lỏng mấy ngày, có nơi như vậy là tốt nhất…
Ai ngờ Giang Nguyên còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn khởi động xe, nhấn ga một cái quay đầu liền đi.
Giang Nguyên cứng lưỡi nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi mới kinh ngạc nói:
- Cô… cô đi đâu vậy?
- Đổi xe chứ sao… Tiện thể lấy quần áo…
Nghe thấy câu này, Giang Nguyên choáng váng… sửng sốt… ngây dại… ngây ngốc…
Xe rất nhanh liền đi vào một tiểu khu bên cạnh Đại học Đông Bắc, sau khi đi vào ga ra ngầm, Tuyên Tử Nguyệt lưu loát dừng xe. Sau khi xuống xe, cô ta thuận tay mở cửa chiếc xe SUV màu xám bạc bên cạnh, nói:
- Ngồi bên này…
Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu xám bạc này, Giang Nguyên gian nan nuốt nước miếng, biết mình lần này thông minh bị thông minh hại rồi…
Nhưng nếu lúc này nói không cần Tuyên Tử Nguyệt đi thì hình như đã muộn rồi. Giang Nguyên sờ sờ mũi, đành phải giơ tay cầm túi ở phía sau, sau đó ngồi sang bên kia, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Cô nương… Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô nói thật với tôi được không?
- Hì… không có gì, chỉ là ở đây mãi chán rồi, đột nhiên tôi muốn đến nông thôn ở vài ngày…
Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đắc ý cười, sau đó nhún vai nói:
- Chờ tôi một lát nhé… Tôi đi lấy quần áo…
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía thang máy, Giang Nguyên ôm tia hy vọng cuối cùng, kêu lên:
- Điều kiện nhà tôi không tốt đâu, không có cả chỗ tắm rửa… Còn toàn là đất xi măng…
Nhe thấy tiếng kêu như giãy giụa lúc sắp chết của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyên cười đến sáng lạn, khiến Giang Nguyên cảm thấy lời vừa nãy của mình như là nói dóc vậy…
- Anh cảm thấy thế nào? Tôi là cô nàng không chịu được khổ sao?
Bỏ lại câu này xong, Tuyên Tử Nguyệt ống quần tung bay đi vào thang máy…
Giang Nguyên bất đắc dĩ tựa vào chiếc ghế bằng da thật mềm mại kia, sau đó mở loa trên xe. Hắn bật một ca khúc nông thôn của Mỹ sau đó thở dài.
“Rốt cuộc cô nàng này muốn giở trò gì đây? Đột nhiên mặt dày không e lệ nói muốn cùng mình về quê, nhất định có vấn đề…”
Giang Nguyên thầm nghĩ như vậy.
Nhưng Giang Nguyên không thể không nói Tuyên đại chủ nghĩa của cô nàng Tuyên này tốt hơn nhiều những cô gái khác vì hắn không phải đợi bao lâu đã thấy Tuyên Tử Nguyệt xách một cái túi đi xuống, tiện tay ném vào ghế sau, sau đó khởi động xe xuất phát.
- Tuyên Tử Nguyệt… Cô không cần đi học à?
Giang Nguyên ngã xuống ghế, vẫn không từ bỏ ý định nói.
- Không cần… Môn cần học tôi đã học hết rồi…
- Tuyên Tử Nguyệt… Cô đến nhà tôi là có lì xì cầm đấy…
Giang Nguyên chớp chớp mắt, hữu khí vô lực tiếp tục nói.
- Được… Tôi cầm xong chúng ta mỗi người một nửa…
…
Nhìn chiếc xe theo máy định vị thuận lợi đi ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào đường cao tốc Vân Lưu…
Cuối cùng Giang Nguyên cũng không nói gì nữa, biến thành… mang vợ về cho ông cụ xem xem, cũng tránh để ông ấy bận lòng… ôi…
Nhìn Giang Nguyên ngã xuống ghế, nhắm mắt, dáng vẻ hữu khí vô lực, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt lướt qua ý cười đắc ý, sau đó nói:
- Anh sao vậy? Tôi đường xá xa xôi không ngại cực khổ đưa anh về, sao anh lại có dáng vẻ chịu thiệt thòi lớn như vậy?
- Cô nói xem… Bỗng nhiên tôi đưa một cô gái về nhà, còn là cô gái có tiền như vậy… Người ta còn tưởng tôi biến thành kẻ bám váy đàn bà rồi…
Giang Nguyên hữu khí vô lực nói.
- Ừm… có lý…
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu nói:
- Không sao…bám váy thì bám váy… Dù sao anh cũng có tố chất này…
- Hửm?
Giang Nguyên nghiêng đầu híp mắt nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói:
- Ý cô là cô thấy tôi nhìn rất đẹp trai đúng không!
Nghe thấy lời nói mặt dày này, Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn Giang Nguyên một cái, nói:
- Tôi phát hiện da mặt anh rất dày…
- Đương nhiên…
Giang Nguyên cười hì hì, sau đó ngồi dậy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không ấm không nóng cầm vô lăng, định tốc độ 100 mã thì bỗng cảm thấy hơi ngứa tay.
- Nào… để tôi thử xem, lâu lắm rồi tôi không lái xe…
Giang Nguyên chờ mong nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
- Được…
Tuyên Tử Nguyệt không có chút ý kiến nào, đây vốn cũng là… Một người đàn ông cao lớn ngồi ngay bên cạnh còn để con gái người ta lái xe thì đúng là…
Tuyên Tử Nguyệt dừng xe ở bên đường, sau đó đổi lại là Giang Nguyên lái xe. Nhìn dáng vẻ khởi động xe thuần thục của Giang Nguyên, sau đó chân hắn đạp mạnh chân ga một cái, xe lao đi, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt dây an toàn, hừ một tiếng nói:
- Nhìn anh bình thường lịch sự là vậy mà lái xe cũng thật dã man… Ấy… chậm chút, một trăm ba mươi rồi, vượt quá tốc độ rồi…
- Oh? Có sao?
Giang Nguyên nhún vai, hừ một tiếng nói:
- Mới như vậy đã vượt quá tốc độ rồi sao?
- Khi thi bằng lái anh không học à? Tốc độ lái tối đa ở đường cao tốc là một trăm hai mươi… đương nhiên vượt quá tốc độ rồi…
Tuyên Tử Nguyệt không còn gì để nói nói.
- Bằng lái?
Giang Nguyên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó hồ nghi nói:
- Thứ này phải thi sao?
- Hả? Anh chưa thi à? Không phải anh không có giấy tờ đấy chứ?
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc nghi ngờ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Trước đây tôi từng lấy bằng lái, nhưng đó là người ta trực tiếp đưa cho tôi… À… Đúng rồi, bây giờ không có nữa!
- …
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt chặt dây an toàn, sau đó bất đắc dĩ nhìn Giang Nguyên nói:
- Được rồi… được rồi… Anh lái đi… Tôi ngủ một lát trước… Đến nơi thì gọi tôi…
Giang Nguyên quay đầu liếc nhìn, không ngờ Tuyên Tử Nguyệt nhắm mắt ngủ thật, Giang Nguyên không khỏi nhún vai. Cô nàng này biết hắn không có bằng lái mà còn dám ngủ, đúng là không biết sợ là gì…
Hai người trực tiếp lái xe đi, hơn nữa tốc độ lái xe của Giang Nguyên lại nhanh nên chỉ hơn một tiếng sau đã xuống đường cao tốc, xuyên qua huyện Lưu Hà, đi về phía thôn Lâm Đàm…
Không lâu sau, xe lái vào thôn Lâm Đàm, xe của Giang Nguyên chậm rãi dừng trước điểm đại lý điện thoại của thôn Lâm Đàm.
Xe dừng lại, Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh sau đó nghi hoặc nhìn Giang Nguyên nói:
- Sao vậy? Đến rồi à?
Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Chưa… Tôi vào đây làm thủ tục… lắp điện thoại cho ở nhà!
- Hửm? Chẳng lẽ nhà anh không dùng điện thoại di động à? Còn lắp điện thoại làm gì?
Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
- Chỗ chúng tôi không có tín hiệu…
Giang Nguyên khẽ cười nói.
- Chờ tôi một lát, xong ngay thôi!
- Không có tín hiệu?
Tuyên Tử Nguyệt ngây ngẩn lẩm bẩm, sau đó bật cười:
- Không có tín hiệu là tốt nhất!
Giang Nguyên nộp đa phần số tiền trên người mới coi như làm xong thủ tục, nhân viên của điểm đại lý đồng ý ngày mai phái người vào thôn lắp điện thoại.
Nhận được câu trả lời chắc chắn xong, Giang Nguyên tiện thể lưu số điện thoại vào điện thoại di động rồi mới hài lòng lên xe, sau đó lái xe chuyển qua đầu cầu, đi về phía thôn.
Xe đi về phía trước được một đoạn, sau khi Giang Nguyên rẽ vào một con đường nhỏ giữa núi, Tuyên Tử Nguyệt nhìn cây cối và sườn núi hai bên, trên mặt bắt đầu lộ ra một tia hưng phấn.
- Nơi này tuyệt quá… Không khí trong lành…
Tuyên Tử Nguyệt mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu, sảng khoái nói.
- Đợi lát nữa đi vào thôn cô mới biết như thế nào mới gọi là không khí trong lành…
Nhìn dáng vẻ say mê của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên khẽ cười gật đầu nói:
- Thôn chúng tôi có thể nói là bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn khác với trong thành phố…
- Như thế liệu có không thuận tiện không?
Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò nhìn Giang Nguyên nói.
- Có một chút nhưng người trong thôn ngoài một số người trẻ tuổi ra thì không ai muốn chuyển ra ngoài cả… Cô đi rồi sẽ biết…
Nhắc đến thôn nhà mình, lúc này trong mắt Giang Nguyên cũng lướt qua một tia hoài niệm. Từ khi hắn còn bé, kể từ lúc bắt đầu nhớ được thì hắn đã luôn ở trong thôn, làm bạn với dòng nước bên cầu, làm bạn với núi non xanh biếc, làm bạn với những ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp như mênh mông vô tận…
Cùng với sự hoài niệm của Giang Nguyên, xe chậm rãi đi vào cổng thôn, đi qua cây đại thụ ở cổng…
TUYỆT PHẨM THIÊN Y