Editor: Tường AnTiểu thiếp?
Hai chữ này rơi vào tai mấy người phủ quận chủ, mọi người lập tức bạo nộ, hung hăng trừng mắt Lăng Thiên.
Tiểu tử thúi đáng chết này cũng dám bảo quận chủ tôn quý của bọn họ làm tiểu thiếp cho hắn?
Bỗng nhiên một đạo hơi thở âm trầm khuếch tán khắp không trung, mọi người bất giác ngẩn ra, còn chưa kịp nói cái gì liền nhìn thấy một thân ảnh màu tím từ trên không trung hạ xuống, đôi mắt tím dày đặc sát khí.
"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Những việc này ta có thể tự giải quyết."
Dạ Vô Trần không trả lời nàng, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo túc sát, áo bào không gió tự bay...
"Lăng thiếu gia, Lăng lão gia chủ, chính là nam nhân này!"
Cảm nhận được sát khí từ Dạ Vô Trần, Ân Hoa rùng mình một cái, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cắn răng nói: "Chính là nam nhân này ngăn cản ta, thực lực của hắn rất mạnh, hẳn là thần vương cao cấp, có lẽ là đỉnh thần vương cũng không biết chừng..."
Ánh mắt Lăng Thiên trầm xuống, vừa định nói gì đó thì lão giả bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.
Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, cực kì khó nghe, giống như đạp trên nhánh cây khô: "Ngươi là ai?"
Dạ Vô Trần cong khóe môi, nở nụ cười tà mị: "Ta là... nam nhân của quận chủ Nam Dương quận! Ta vốn dĩ đáp ứng giao chuyện này cho nàng tự mình giải quyết... có điều, ta không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng nàng chỉ xứng làm tiểu thiếp của ngươi?"
Oanh!
Trong nháy mắt, khí thế trên người nam nhân lại bắt đầu khởi động, khắp không trung ảm đạm thất sắc, sấm sét ầm ầm, cuồng phong bao quanh thân thể hắn làm nam nhân thoạt nhìn giống như tu la, chấn động lòng người...
"Không tốt!"
Sắc mặt lão giả đột nhiên trầm xuống, vươn tay kéo Lăng Thiên ra sau lưng, lạnh lùng nhìn nam nhân đứng giữa cuồng phong, gằn từng chữ một: "Thần hoàng?"
Thực lực nam nhân này là thần hoàng!
"Cái... cái gì?" Ân Hoa đột nhiên trợn to mắt, không dám tin nhìn Dạ Vô Trần, "Ngươi nói... hắn là thần hoàng?"
Này... này tuyệt đối không có khả năng!
Làm sao hắn có thể là thần hoàng?
Toàn thân Ân Hoa run lẩy bẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi...
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nàng cũng không biết thực lực của Vô Trần tăng cao như vậy, tốc độ này làm nàng cũng có chút khiếp sợ...
"Ha ha."
Lão giả đè nén nội tâm phẫn nộ, cười nhẹ hai tiếng, hắn quét mắt về phía nữ tử đứng phía sau Dạ Vô Trần, trào phúng nói: "Trước khi tới đây, ta đã nghe nói đến đại danh của quận chủ, ngươi làm mưa làm gió ở Phong Bắc bình nguyên này, chẳng lẽ cũng có thời điểm phải núp sau lưng nam nhân? Người như vậy làm sao có thể gánh vác trọng trách học viện giao phó?"
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, mỉm cười vỗ nhẹ vòng tay kim sắc trên cổ tay: "Ý ngươi là muốn một mình đấu với ta?"
"Không sai!" lão giả cười lạnh nói: "Quận chủ đại nhân, nếu ngươi đã đảm nhiệm vị trí quận chủ, ta nghĩ ngươi nhất định có chỗ hơn người, không biết quận chủ đại nhân có nguyện ý bộc lộ thực lực bản thân, để ta có thể thưởng thức phong tư của quận chủ đại nhân hay không?"
Nghe lời lão giả nói, mọi người có mặt ở đây đều nhịn không được muốn chửi thề.