Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 664: Rời đi (1)

Toàn thân Đông Phương Lượng chấn động, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trước mắt, tựa hồ còn chưa hồi phục lại tinh thần...

Vừa rồi, nàng nói gì đó?

Người phế Tuấn Nhi không phải Điền gia mà là nữ nhân này?

Vẻ mặt Đông Phương Lượng trở nên vặn vẹo dữ tợn, bỗng nhiên hắn ngửa đầu cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng quanh quẩn thật lâu trong không trung...

"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Đông Phương Lượng ta trước nay chưa từng bội phục ai, ngươi là người đầu tiên làm ta bội phục! Âm mưu như vậy cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được! Ta thật sự rất bội phục ngươi!"

Lúc nói lời này, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ trước mặt.

Mộ Như Nguyệt bĩu môi: "Ta nói Điền gia phế Đông Phương Tuấn lúc nào? Tất cả đều là ngươi tự hiểu lầm."

Phụt!

Đông Phương Lượng đột nhiên phun một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo, ánh mắt bi ai.

Hắn vốn dĩ cho rằng Điền gia đả thương Tuấn Nhi, kết quả lại là nữ nhân này, mà hắn lại vì vậy mà kết thù với Điền gia, nhiều thêm một kẻ thù...

"Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt!"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, thân ảnh thon dài dưới ánh hoàng hôn lóa mắt như thế, giống như một viên minh châu sáng ngời giữa trời đất bao la....

"Đông Phương gia giao cho hai người các ngươi xử lý."

Nàng nâng mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo, cơ hồ không nhìn thấy.

"Nguyệt Nhi."

Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào trong ngực, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm, cười tà mị nói: "Nếu chuyện ở đây đã xong, có phải chúng ta nên trở lại Trung Châu trước hay không?"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Ngày đó là Mộ Dung Thanh Sơ đưa ta tới nơi này, bây giờ muốn rời đi phỏng chừng cũng phải nhờ vào hắn... Có điều, không biết khi nào hắn mới xuất hiện."

Nam nhân kia có bí mật quá lớn, cho đến bây giờ Mộ Như Nguyệt cũng không biết lai lịch chân chính của hắn...

Nhưng cũng không sao, hắn đối với nàng, không có ác ý...

Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Tử Thược đang ủy khuất phía sau, hơi nhíu mày: "Ngươi có thể đi theo chúng ta, nhưng mà nếu ngươi lại dám bắt cóc nàng, từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi tiếp cận nàng nữa!"

Tử Thược thè lưỡi, cười vui vẻ.

Nàng biết, đường ca chỉ mạnh miệng mềm lòng, dù sao rất nhiều năm mới gặp lại nhau, hắn tuyệt đối sẽ không bảo nàng rời đi, chẳng qua nam nhân này đối mặt với Mộ Như Nguyệt mới có nhu tình, còn những người khác tuyệt đối không được hắn nhìn với con mắt khác.

Bởi vì hắn sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc với người khác.

Dù là trước mặt bá phụ bá mẫu, hắn cũng lãnh đạm như thế, nhưng năm đó bọn họ lại vì cứu Tử gia mà hi sinh tính mạng bản thân...

Nghĩ đến huyết án kia, trái tim Tử Thược khẽ nhói đau, cũng may trên đời này, nàng không chỉ cô đơn một mình....

"Sư phụ." Nam Cung Tử Lan nhìn Tử Thược, cắn chặt môi, khiếp nhược đi đến bên cạnh nàng, chớp chớp mắt nói, "Ngươi có cùng chúng ta trở về Nam Cung gia không?"

"Không", Tử Thược lắc đầu, cười nhạt nói, "Ta đã tìm được người mình muốn tìm, sợ là từ nay về sau sẽ không trở lại Nam Cung gia nữa."

Tựa như cảm nhận được tâm trạng mất mát của nữ tử, Tử Thược nói thêm: "Tử Lan, nếu có thời gian, ngươi có thể đến tìm ta, ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất