Chương 1
Khi tin tức biên ải Nam Đường thất thủ truyền đến kinh thành, ta đang tập múa khải hoàn.
Trong lúc nhón chân xoay người nhanh nhất, bất ngờ bị một người giật tóc rồi hung hăng quật xuống đất.
Giọng nói chói tai đâm thủng màng nhĩ.
Là công chúa.
"Đồ vô dụng! Vô dụng! Đám người man rợ ở Bắc Khê kia, sao dám mơ tưởng đến ta!"
Vì bị giật ngã mà trẹo chân, không thể quỳ thẳng, ta đành phải nửa quỳ nửa nằm, lặng lẽ chờ cơn giận của công chúa tan đi. Nhưng dù đã cố gắng nhẫn nhịn, công chúa vẫn nhìn ra được sự bất thường.
Nàng ta đá ta một cước, giẫm lên mắt cá chân đang sưng tấy của ta:
"Xem ra ngươi đã quên thân phận của mình rồi nhỉ? Ngươi chỉ là một nô tỳ hèn mọn có vài phần giống với bản công chúa mà thôi! Tân vương Bắc Khê chỉ đích danh đòi cưới ta, ngươi có phải rất kích động không? Ngươi chắc chắn rất muốn gả đi để làm phượng hoàng đúng không? Nói đi!"
Chân nàng ta càng lúc càng dùng sức. Mồ hôi trên trán ta đã đầm đìa, nhưng vẫn không dám quên quy củ. Ta chỉnh lại tư thế quỳ, cung kính trả lời:
"Nô tỳ không dám!"
"Hừ, ngươi không dám? Một nô tỳ hèn mọn như ngươi cũng xứng từ chối sao? Ngươi không gả cho tên dã nhân Bắc Khê đó, lẽ nào ngươi muốn bản công chúa đích thân gả đi?!"
Nói rồi, nàng ta một tay bóp cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn nàng:
"Hay là, ngươi, tiện nhân này, đã để ý đến Lục Lang của ta?!"
Trong đôi mắt híp lại của nàng ta đầy sự độc ác. Nếu câu trả lời của ta không vừa ý nàng ta, rất có khả năng giây tiếp theo nàng ta sẽ dùng cây trâm bạc chọc nát miệng ta.
Vì vậy ta điên cuồng lắc đầu. Ta chỉ là giai nhân mà công chúa nuôi dưỡng, cuộc đời này của ta đã định sẵn chỉ là thế thân của nàng.
"Nếu bản công chúa muốn ngươi gả đến Bắc Khê, gả cho đám người man rợ đó thì sao? Nghe nói bọn họ vợ lẽ, vợ cả dùng chung. Địa vị của phụ nữ thấp như cỏ rác, ngươi sẽ làm thế nào?"
Khi công chúa nói những lời này, nàng ta mỉm cười, trong ánh mắt ẩn chứa sự độc ác ngây thơ. Chỉ có ta biết, đây không phải là trò đùa.
"Công chúa muốn nô tỳ đi, nô tỳ liền đi."
Một tiếng "chát" vang lên, một cái tát mạnh giáng xuống mặt ta. Công chúa ngay sau đó xé rách y phục của ta, giẫm lên tay ta, khiến ta phải nằm ngửa trong tư thế nhục nhã.
"Đồ hỗn xược! Ngươi mang khuôn mặt của bản công chúa, còn dám vọng tưởng câu dẫn lũ tiện nhân hạ đẳng! Đúng là không biết xấu hổ! Bản công chúa nói cho ngươi biết, cho dù ngươi gả đến Bắc Khê, ngươi cũng phải chết một cách tôn quý!"
Ta cố gắng mở miệng, từng chữ một:
"Nô tỳ, chỉ tuân theo lời công chúa dặn dò."
…
Đây chính là số phận của giai nhân. Trở thành thế thân của công chúa, thay công chúa đi hòa thân hoặc là chết. Đương nhiên khi chết cũng không được làm mất uy nghiêm của hoàng gia.
Công chúa đương nhiên được nuông chiều từ bé, vì vậy nàng ta hận ta. Nàng ta vốn là công chúa duy nhất của Nam Đường, đáng lẽ phải có được vẻ đẹp và sự sủng ái duy nhất.
Còn ta, một nô tỳ hèn mọn, lại có một khuôn mặt giống hệt công chúa. Nàng ta không chỉ phải chấp nhận sự tồn tại của ta, mà còn phải chịu đựng việc ta bắt chước mọi thứ của nàng ta.
Đó là một sự sỉ nhục lớn biết bao.
Vì vậy nàng ta hận ta.
Từ khi ta có ký ức, ta đã là một giai nhân. Hoặc nói chính xác hơn, ta đã từng mất trí nhớ. Nếu không, tại sao ta lại không nhớ vết sẹo gớm ghiếc trên cánh tay phải của mình đến từ đâu?
Trên cánh tay phải của công chúa, là một nốt chu sa.
Cũng nhờ có vết sẹo này, nếu không ngay cả bệ hạ cũng không nhất định phân biệt được đâu là công chúa thật.
Một bên là nốt chu sa, một bên là vết sẹo xấu xí.
Có lẽ điều này đã định trước số phận của chúng ta khác nhau. Nàng là ngôi sao trên trời, còn ta là hạt cát trong bùn lầy.