Lực uy hiếp của Lý nhị thúc rõ mười mươi, chỉ bước một bước bình thường thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực ngột ngạt đến nghẹt thở!
Trong lòng Lý Vân Uyển bất giác lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.
“Anh Tề đúng là không biết chữ ‘sợ’ viết như thế nào, với ai cũng bày ra vẻ cứng đầu như thế.” Lý Vân Uyển cười khổ trong lòng.
Khi mọi người ai cũng sợ dáng vẻ đáng sợ này của Lý Nhị thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại bình thản như không, chỉ thiếu mỗi việc nói ra câu ‘có thế thôi à’.
“Thanh niên gan dạ là chuyện tốt nhưng không biết giữ mồm giữ miệng thì là tự tìm đường chết!” Lý Nhị thúc lạnh lùng nói.
Ông ta đi về phía trước một bước, oanh một tiếng, sàn bê tông bị giẫm sụp xuống, cả bãi đậu xe như đang rung chuyển.
“Ông ta là con người sao? Sao lại mạnh như thế được? Đạp một cái, có khi thép cũng phải móp luôn ấy?”
“Đây là nhân vật đứng thứ hai của Lý Gia Quyền sao? Thật đáng sợ! Không biết luyện tập kiểu gì nữa.”
“So đấu với hạng người này đúng là ngu mà, mau chóng quỳ xuống đầu hàng còn hơn.”
Đám quần chúng hết cả hồn, bọn họ thấy chú hai Lý đã không phải là con người bằng da bằng thịt nữa mà là người sắt mặc chiến giáp thép.
Gương mặt Dương Văn Khải cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên hâm mộ, nói: “Không ngờ sức mạnh của chú hai đã đạt đến trình độ này, không biết sức mạnh của Lý lão đại đã ở mức độ nào?”
“Bố tôi mạnh hơn chú hai một chút.” Khóe môi Lý Thiên Lạc khẽ cong lên, đắc ý vô cùng: “Cậu Dương không cần lo, chú hai của tôi ra tay thì hôm nay là ngày tàn của thằng nhãi ngông cuồng này.”
Dương Văn Khải khẽ gật đầu: “Lát nữa chắc tôi phải kể lại Lý Gia Quyền mạnh đến mức nào cho bố tôi nghe để ông ấy giúp nhà cậu khếch trương danh tiếng!”
Tề Đẳng Nhàn khoát tay bảo Lý Vân Uyển đứng né sang một bên tránh bị đánh lây.
“Đến, để tôi xem thằng nhãi như cậu có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như thế!” Chú hai Lý hừ lạnh, vào thế đánh.
“Được thôi ông già, tôi cũng muốn xem thử ông có bản lĩnh gì mà hống hách như thế.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười tiến về phái trước, hai tay cũng giơ lên.
Chú hai Lý nhún người tấn công như mũi tên lao đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đầu tiên là một cú đấm!
Tề Đẳng Nhàn đứng im không nhúc nhích, bàn tay phẩy nhẹ một cái đã có thể đánh lệch cú đấm của chú hai Lý.
Sau khi đánh hụt một đấm, chú hai Lý cũng không ngạc nhiên gì, thân mình chuyển hướng, hai nắm đấm cũng thay đổi, ngón tay co quắp biến thành hổ quyền như con mãnh hổ đang rình mồi!
“Mã hình biến thế kết hợp với tinh hoa của Lý Gia Quyền, thú vị!” Tề Đẳng Nhàn tán thưởng một câu.
Chiêu lần này là mãnh hổ xuống núi!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu mãnh hổ lên núi – bát cực quyền, mãnh hổ giẫm nát núi!
‘Bốp! Bịch!”
Hai nắm đấu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang long trời lở đất, mọi người đều thấy màng nhỉ đau nhức, sàn bê tông dưới chân hai người cũng nứt ra.
Sau khi chạm vào quyền cước của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt chú hai Lý không khỏi thay đổi, sức mạnh của đối phương cứng rắn mạnh mẽ dọa người.
“Rõ là bát quái chưởng nhưng sao có thể mạnh như vậy?” Trong đầu chú hai Lý như có một tia chớp lóe lên, không kịp suy nghĩ gì mà vội nói ‘Hộ Tâm Chùy’.
Khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đã đánh đến, Bát Cực lấy nắm đấm thế cây thương, một quyền này như một cây thương đâm đ ến!
‘Hộ Tâm chùy’ của chú hai Lý đánh ra, đập thẳng vào khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn. ‘Bốp’, ông ta tái nhợt, liên tiếp lùi về sau ba bước.
Quần chúng vây xem thấy thế thì mặt mày sượng trân. Chú hai Lý bị Tề Đẳng Nhàn đánh lùi? Sao có thể?
Lúc này, bọn họ không tin vào mắt mình!
Chú hai Lý luyện Lý Gia Quyền, còn theo thầy học nghệ Hình Ý Quyền mấy năm, nổi danh quyền pháp mạnh mẽ bá đạo nhưng lần này lại thua?
Nụ cười của Lý Thiên Lạc cũng cứng ngắc, sau đó trầm giọng nói: “Chắc chắn là do chú hai tôi đang nhường, nếu không thì Tề Đẳng Nhàn không thể đánh lui đâu.”
Dương Văn Khải cũng nói: “Tôi cũng thấy thế, chứ cái tên khố rách áo ôm này sao có thể ăn được tông sư như chú hai Lý chứ?”
Còn chưa dứt lời thì Tề Đẳng Nhàn đã tiến lên phái trước, anh dùng Bát Quái bộ nhưng tay lại ra thế ‘Mã Hình pháo’.
Vừa đến gần động tác của anh lập tức thay đổi, cơ thể như ngựa phi nước đại, ba quyền liên tiếp đùng đùng đùng hướng đến như pháo nổ!
‘Hít...Sao nắm đấm của thằng nhãi này mạnh như thế? Chẳng lẽ tôi đã già, đến tuổi sợ trai tráng rồi?” chú hai Lý ngạc nhiên.
Sau khi liên tiếp chặn ba quyền, ông ta có cảm giác gan đang ẩn ẩn đau.
Khi đánh xong ba quyền, Tề Đẳng Nhàn cũng bắt chước chú ba Lý thay đổi Hổ Hình quyền nhưng Hổ Hình quyền này không theo Hình Ý mà theo Hồng Quyền!
“Hổ xoay người? Chẳng phải thằng nhãi này luyện Bát Quái chưởng à?” Chú hai Lý muốn chửi người.
Hai nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn trên dưới tung bay, mạnh mẽ dữ dội. Mỗi cú đâm đều mang theo gió xé khiến mặt chú hai Lý đau rát.
Điều này khiến chú hai có cảm giác khổ không nói nên lời.
‘Vù!’
Tề Đẳng Nhàn thu nắm đấm lại, liên tục chuyển bước sang trái ba bước, xoay qua sườn đối phương, ba chưởng thẳng tiến!
“Kiền Tam Liên của Bát Quái chưởng?” Chú hai Lý không ngờ Tề Đẳng Nhàn biến đổi chiêu thức nhanh như vậy, không một chút trì hoãn.
Tựa như anh thông thuộc hai loại quyền pháp hoàn toàn khác nhau ấy.
Ba chưởng này, chú hai Lý ngăn được hai chưởng nhưng chưởng còn lại không thể chặn, xuyên qua cánh tay ông ta, đánh thẳng lên mũi ông ta!
‘Bốp!’
Mũi chú hai Lý sụp xuống, tuyến lệ bị k1ch thích, hai mắt rươm rướm không nhìn rõ nữa.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vọt về ohias trước, giơ nắm đấm giáng trời đánh thẳng vào khuôn mặt già nua của chú hai Lý!
‘Phụt!’
Chú hai Lý phun máu, trong đó còn có mấy cái răng, cả người bay lên, té xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn thu hai tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói: “Không tệ, có thể chơi nhiều chiêu với ông như thế, tôi đây rất vừa lòng.”
Sau khi nghe được câu đó, chú hai Lý tức phát run, phụt thêm một tiếng, phun thêm một ngụm máu tươi!
Ông ta đường đường là Nhị đương gia của Lý Gia Quyền vậy mà bị một tên tiểu bối đánh bại còn bị đối phương chế nhạo. Bây giờ ông ta chỉ muốn chết quách cho xong.
“Hả?”
“Mắt tôi mù à? Chú hai Lý thua trận?”
“Giỡn cái gì thế? Người kia là ai mà có thể đánh bại chú hai Lý?”
“Nhân vật mạnh thứ hai Lý Gia Quyền lại thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt? Quá kỳ lạ, không dám tin!”
Vẻ mặt của Dương Văn Khải cũng cứng đờ, thậm chí anh ta còn thấy tay chân mình cứng ngắc.