Tuyệt Thế Cường Long

Chương 271: "Thư ký Dương, làn da của cô rất tốt!"

Đợi cho Từ Siêu nói xong, Tề Đẳng Nhàn cũng không làm khó anh ta nữa, để cho thủ hạ của anh ta mang anh ta đi.  

             Thung lũng giết người này là một công trình lớn, cần dùng rất nhiều gỗ và cát, hơn nữa, tập đoàn Kiều thị và tập đoàn Mộc Tử cũng sử dụng nguồn cung ứng từ công ty vật liệu xây dựng của Mã Hồng Tuấn.  

             Từ An muốn diệt trừ phó đà chủ Mã Hồng Tuấn này, đương nhiên trước tiên phải đánh vào sản nghiệp dưới trướng của ông ta.  

             Mọi người đều biết công việc xây dựng ở thung lũng giết người bên này là chủ đạo của Tư Bản Thiên Lại, đối phó được Tư Bản Thiên Lại, tự nhiên cũng dễ dàng đối phó với hai con tép là tập đoàn Kiều thị và tập đoàn Mộc Tử.  

             "Xem ra, vị đà chủ và phó đà chủ đông hải long môn tranh giành rất quyết liệt, còn xuống tay với em vợ của Diệp Phong." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.  

             Tề Đẳng Nhàn thật sự không muốn quản bọn họ đánh chết người ta như thế nào, nhưng nếu làm chậm trễ việc của hắn, vậy hắn sẽ không vui rồi.  

             "Lát nữa tôi đi anh đào phương đông một chuyến, hi vọng tên ngốc này sẽ biết điều một chút."  Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.  

             Đợi cho mấy kẻ gây rối này rời đi, Tề Đẳng Nhàn mới phất phất tay, để cho mọi người yên tâm bắt đầu làm việc, đồng thời hứa sẽ đưa một số tiền để an ủi một số nhân viên bảo vệ bị thương hôm nay.  

             Một trò khôi hài đến đây đã kết thúc.  

             Tề Đẳng Nhàn cười với Dương Quan Quan, nói: "Thấy không? Không cần để ý phía trước là long môn gì, cái gì Dương gia Thượng Hải."  

             "Chỉ cần cô đủ hung ác, ai cũng sẽ sợ cô!"  

             "Thần quỷ sợ kẻ ác, tôi kêu cô hung như vậy, Dương Phỉ Phỉ còn dám ức hiếp cô sao?"  

             Dương Quan Quan ngạc nhiên, hung thì hung, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng rất hung ác, vừa mới ra tay một chút, cô ta có cảm giác da đầu tê dại.  

             Thành viên long môn bị hắn dọa sợ cũng không phải là không có nguyên nhân, mọi người bị thanh thép đâm trước mặt, ai cũng phải khiếp sợ.  

             Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn được bồi dưỡng trong nhà tù U đô, bên trong toàn là đại ác nhân, người nào không phải là giết người trong nháy mắt, nếu hắn không hung ác một chút, còn không đã sớm tuyên bố rồi sao?  

             "Tề tổng, trên người tôi đau quá, tôi có thể xin phép về nhà nghỉ ngơi nửa ngày được không..." Dương Quan Quan chua xót nói.  

             Cô ta tủi thân nói ra lời này, sợ tên tư bản chó má trực tiếp ép cô ta trở lại công ty tiếp tục mang vết thương ra trận.  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Được rồi, tình huống hôm nay là tai nạn lao động, tôi đưa cô về nghỉ ngơi."  

             Hắn đã kiểm tra vết thương trên người Dương Quan Quán rồi, về cơ bản đều là trầy xước, có điều cú đá vào lưng thì nặng hơn, may mà không bị thương đến xương cốt, bôi chút thuốc sẽ khỏi.  

             "Ừ, cô đừng sợ tôi như vậy, tôi đối với kẻ thù tàn nhẫn như trời đông giá rét, nhưng đối với người trong nhà dịu dàng như gió xuân." Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

             "Được được được!" Dương Quan Quan vội vàng đồng ý, nhưng khi nghĩ đến hình ảnh Tề Đẳng Nhàn vừa rồi, có loại cảm giác không rét mà run, rất dọa người.  

             Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lái xe đưa Dương Quan Quan về nhà của cô ta, sau đó gánh trọng trách xử lý vết thương.  

             Dương Quan Quan rất sợ hãi, không dám xuống tay, Tề Đẳng Nhàn cũng không nỡ dùng cồn và thuốc mỡ thoa lên, đau đến mức Dương Quan Quan đau chết đi sống lại.  

             "Cởi áo." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             "Hả?!" Dương Quan Quan hoảng sợ, không nhúc nhích.  

             "Hả cái gì mà hả, cô có thể tự thoa sau lưng à?" Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn hỏi, "Nếu không cởi thì để tôi cởi giúp cô!"  

             Dương Quan Quan tự kéo áo lên, nói: "Không cần cởi..... kéo lên không phải là được rồi sao?"  

             Lúc nói lời này, trên mặt cô ta tràn đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn giống như đề phòng sói dữ.  

             Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng cười, nói: ""Tùy tiện đi, cô nói có lý, như vậy là được rồi."  

             Hắn kêu Dương Quan Quan nằm sấp xuống ghế sô pha, sau đó đổ thuốc trị vết thương vào lòng bàn tay, giúp cô ta xoa vết thương ở dưới thắt lưng.   

             Cảm xúc trên da của Dương Quan Quan rất tốt, da thậm chí còn trắng hơn hầu hết phụ nữ, hơn nữa, vòng eo cũng mềm mại, chạm vào khó tránh làm người ta mất tập trung.   

             "Đau quá, anh nhẹ chút." Dương Quan Quan thấp giọng nói, cơ thể run rẩy vài cái.  

             "Lần sau cô gặp phải loại tình huống này, trước tiên thuận theo ý muốn của bọn họ, kéo dài thời gian." Tề Đẳng Nhàn ấn lên thắt lưng mềm yếu không xương của Dương Quan Quan, nhẹ nhàng x0a nắn.  

             "Nhưng bọn họ yêu cầu tôi ký hợp đồng! Tôi là thư ký của công ty, nếu tôi ký vào hợp đồng thì cũng có hiệu lực pháp luật." Dương Quan Quan giải thích.  

             Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Chờ tôi đến nơi trực tiếp xé bỏ không phải là xong rồi à? Chuyện nhỏ như vậy cũng không hiểu, hơn nữa còn là du học sinh, thật ngu ngốc!"  

             Dương Quan Quan chỉ cảm thấy tủi thân, bản thân bị thương vì công ty, ngược lại còn bị oán trách là không thông minh?  

             Bàn tay Tề Đẳng Nhàn dán sau thắt lưng Dương Quan Quan vuốt v e qua lại, phát ra tiếng sột soạt, da thịt có cảm xúc nhẵn nhụi, khiến cho hắn bất giác so sánh với Lý Vân Uyển.  

             "Thư ký Dương, làn da của cô rất tốt!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Anh anh anh......... Anh đừng suy nghĩ lung tung, cứ thành thật bôi thuốc cho tôi đi!" Sắc mặt Dương Quan Quan nháy mắt đỏ bừng, vô cùng khẩn trương nói.  

             Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, kéo áo của cô xuống nói: "Được rồi, tôi bôi thuốc cho cô rồi, mua ít cao dán về tự dán lên, đừng cúi người cầm vật nặng là được."  

             Dương Quan Quan ồm ồm nói: "Cảm ơn Tề tổng."  

             "Đừng khách khí, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền!" Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, nói.  

             Dương Quan Quan nghe hắn nhắc tới chuyện này, trong lòng lại xấu hổ và giận dữ muốn chết, nói: "Quên chuyện ngày đó đi, ngày đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi!"  

             "Ngày đó cũng không xảy ra chuyện gì, cô đang nói cái gì vậy?" Tề Đẳng Nhàn kỳ quái nói.  

             "............" Dương Quan Quan hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, thật là, chính mình nói vậy để làm gì, không có chuyện gì lại nói như có chuyện gì vậy.  

             Dương Quan Quan ngập ngừng hỏi: "Hôm nay bọn họ bị anh đối xử thảm như vậy, có thể sẽ tìm cách trả thù lại sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Chờ tôi đi anh đào phương đông một chuyến, tìm vị khách khanh Lục Đông Hải kia, nếu ông ta thức thời thì tốt, còn nếu không thì......."  

             Dương Quan Quan biết, Tề Đẳng Nhàn hơn phân nửa là lại muốn mở một trận gió tanh mưa máu đây.  

             "Thư ký Dương, cô có thể ngồi xổm được bao nhiêu kg?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan đang nằm trên sô pha, không nhịn được hỏi.  

             "Đại khái có thể khoảng 30kg..... Làm sao vậy?" Dương Quan Quan nghi hoặc nói, cô ta có thói quen tập thể dục.  

             "Tôi đi trước." Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm gật đầu, lại liếc nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi.  

             Dương Quan Quan sửng sốt, người này không phải là có bệnh đi? Nhưng khi hoàn hồn lại, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên một tiếng: "Lão bi3n thái, sớm muộn gì tôi cũng đánh chết anh!"  

             Cô ta thông qua phản quang của TV mới hiểu được tại sao Tề Đẳng Nhàn lại hỏi một câu quái lạ như, bởi vì, khi cô ta nằm sấp thì độ cong của mông khiến cho người ta xem cũng đủ cả rồi.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất