Gương mặt Tô Chính Dương nghiêm nghị chính trực càng làm cho Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt anh ta giống như là một tên tội phạm đã phạm phải tội ác tày trời.
Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói xong thì sững người sau đó hỏi ngược lại anh ta, ngoài cười nhưng trong thì không: “Thanh tra Tô lợi hại như vậy khi xử án chắc không cần suy xét đến chứng cứ mà chỉ nghe lời nói của một bên là đủ rồi?”
Tô Chính Dương cười khẩy, bàn tay to lớn vung lên lạnh lùng phán xét đối phương: “Anh là cái thá gì mà ở đây dạy tôi phải kết án như nào? Tôi nói anh có tội, vậy thì anh nhất định có tội!”
“Cho dù anh có thực sự vô tội nhưng đứng trước mặt tôi thì anh vẫn là người có tội!”
“Nếu như anh có gan dám phản kháng chất vấn quyết định của tôi thì điều đó càng khiến cho tội của anh nặng hơn mà thôi!"
Kiều Quốc Đào nghe Tô Chính Dương nói mà tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sao lại có thể ức hiếp người quá đáng như vậy chứ? Mới bắt đầu thôi mà đã không phân rõ phải trái đúng sai cũng nhất quyết không chịu nghe người khác giải thích, anh ta chỉ dựa vào lời nói bịa đặt của Long Tông Toàn đã ngay lập tức định tội Tề Đằng Nhàn!
“Có người lần trước cũng nói những lời y hệt anh, hình như là cục trưởng Triệu Thiên Lộc chỗ anh!" Tề Đẳng Nhàn giọng lãnh đạm thản nhiên mà nói.
“Ồ? Phải không?” Tô Chính Dương không khỏi tức cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì dĩ nhiên là ngài ấy đã cải tà quy chính, quyết định làm một cục trưởng chính trực công bằng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tô Chính Dương, Long Tông Toàn, Văn Phong và còn cả hai tên cấp dưới Tô Chính Dương dẫn theo lúc này đều nhịn không được mà cười phá lên, bọn họ đều thấy chuyện này thật đúng là trò cười lớn nhất thế gian!
Cái thứ phế vật Tề Đẳng Nhàn này mà có năng lực khiến Triệu Thiên Lộc khuất phục? Có bị đánh chết bọn họ cũng không tin!
Long Tông Toàn vẫy tay nói: “Thanh tra Tô, ngài không cần nói nhiều với thứ phế vật này, mau nhanh chóng bắt hắn ta lại và áp giải đối tượng tới sở cảnh sát để xử lý.”
“Những việc còn lại ngài không cần phải quản nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết công bằng với Kiều gia.”
“Nếu công việc giải quyết ổn thỏa đến lúc đó tôi không thể không nói tốt cho ngài vài câu được."
Tô Chính Dương nghe Long Tông Toàn nói xong cảm thấy vô cùng hài lòng và bật cười đắc ý nói: “Tốt thôi tốt thôi, Long tổng cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến tên này phải nhận tội!”
Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm mà nhìn Tô Chính Dương nói: “Tôi đã cho anh một cơ hội để phá án công bằng, nếu như anh vẫn cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình thì tôi cũng không ngại cho các người học hỏi xem cục trưởng Triệu đã bị giáo huấn như thế nào để trở nên công bằng và chính trực!”
“Ha ha ha, đồ phế vật này giờ vẫn còn giả vờ giả vịt, nếu như hắn ta quen biết với nhân vật tầm cỡ cục trưởng Triệu thì sao chúng ta có thể không biết?”
“Đúng vậy nếu hắn ta quen cục trưởng Triệu, chúng ta lại không biết được sao?”
“Có nhiều loại người ở bên ngoài loan tin bản thân có quen biết với cục trưởng Triệu, chúng ta không cần để ý tới chúng.”
Nhóm tay sai của Tô Chính Dương đều cười ha ha lên, họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là cáo mượn oai hùm, cho dù hắn có quen biết với cục trưởng Triệu nhưng cục trưởng Triệu có biết hắn hay không lại là một vấn đề khác.
Trên mặt Tô Chính Dương lộ ra nụ cười trào phúng nói: “Nếu anh có thể gọi cục trưởng Triệu đến đây thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện mời ngài chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang tới đây!”
“Anh muốn gặp Dương Lệnh Quang cũng không phải là không thể, tôi có thể thỏa mãn cái ý nghĩ nóng lòng muốn chết này của anh.” Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói.
Long Tông Toàn cười phụt bắn cả nước bọt.
Tô Chính Dương cũng ngây người, sau đó ôm bụng cười phá lên.
“Mới nãy còn làm như quen biết cục trưởng Triệu, giờ lại như quen biết với chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang, ha ha ha ha...”
“Thanh tra Tô, ngài mà tiếp tục nói chuyện với hắn không chừng hắn cũng có thể thổi phồng cả bầu trời!”
“Tôi nhìn cái người này quả thực có triệu chứng bệnh não tàn, cho hắn một cái cột là hắn có thể lập tức bò lên trên ngay được.”
Hiển nhiên, lời Tề Đẳng Nhàn nói không có người nào nguyện ý tin tưởng, ai cũng cảm thấy hắn đang khoác lác.
Tề Đẳng Nhàn lấy di động ra gọi đến số của Triệu Thiên Lộc thản nhiên nói: “Cục trưởng Triệu, ngài có biết Tô Chính Dương không?”
“Tô Chính Dương? Đó là thanh tra dưới quyền của tôi, Tề tổng hỏi chuyện này là để làm gì?” Triệu Thiên Lộc khẩn trương hỏi.
Ông ta nhận được điện thoại của Tề Đẳng Nhàn thì sợ chết khiếp, ông ta sợ Tề Đẳng Nhàn tìm ông ta tính sổ, suy cho cùng lần trước lúc niêm phong Tư Bản Thiên Lại ông ta cũng nhảy ra ngoài.
Triệu Thiên Lộc bây giờ đã ý thức được Tề Đẳng Nhàn là người mình tuyệt đối không thể trêu chọc, vị này không chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với thị trưởng Hoàng Văn Lãng mà ngay cả chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang cũng nể mặt hắn.
Bên này Tô Chính Dương cười lạnh nói: “Anh diễn trò cũng giống thật lắm!"
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói: “Thanh ta Tô làm việc lại không nói đạo lý như thế, người khác tùy tiện vu khống tôi hai câu hắn ta đã trực tiếp cầm chậu phân đổ lên đầu tôi rồi! Tác phong làm việc này có thể so với cục trưởng Triệu trước đó, cũng đều rất liều mạng!”
Triệu Thiên Lộc bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho phát sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bối cảnh Tề Đẳng Nhàn không thể đơn giản chỉ là có quan hệ tốt với thị trưởng, chủ tịch tỉnh, hắn còn biết rất rõ ràng sự kiện bắn pháo gần đây có phát sinh một vụ giết người ở khu vực thung lũng.
Người có thể khiến sư đoàn 81 xuất binh điều động đại đội tăng thiết giáp san bằng hơn 200 chiếc xe tải hạng nặng, liệu có thể đơn giản như vậy?
“Khụ khụ... Tề tổng, phiền ngài chuyển điện thoại cho anh ta, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tên tiểu tử này!” Triệu Thiên Lộc vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn giơ đi dộng của mình lên đối mặt với Tô Chính Dương nói: “Cục trưởng Triệu chỗ các người muốn anh nghe điện thoại.”
Tô Chính Dương không nói hai lời mà cầm lấy di động, anh ta không chờ Triệu Thiên Lộc mở miệng trước lập tức nói: “Tôi mặc kệ ông là ai nhưng ông lại dám giả mạo cục trưởng Triệu, ông đang tìm đường chết!”
“Tôi cho ông một cơ hội, trong vòng hai mươi phút tự đến bệnh viện số một thành phố Trung Hải tìm tôi tự thú."
“Nếu không tôi sẽ bắt ông ngồi tù!”
“Đồ ngu!”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Chính Dương cũng không cho Triệu Thiên Lộc cơ hội đáp lời, bang một tiếng trực tiếp cụp điện thoại cái rụp.
Đám thủ hạ của Tô Chính Dương không khỏi cười lớn lên.
“Thanh tra Tô làm rất đúng, đối phó với loại không biết xấu hổ này nên dùng phương thức xử lý quyết đoán như vậy!”
“Đúng vậy, loại người này làm sao có thể quen cục trưởng Triệu Thiên Lộc được? Quả thực là một trò đùa đẳng cấp thế giới!"
“Người ta lúc thì quen cục trưởng Triệu lúc thì chủ tịch Dương, có quan hệ với toàn ông lớn, ha ha ha...”
Lúc này những người có mặt ở đó chế nhạo Tề Đẳng Nhàn một phen, còn không quên nịnh nọt Tô Chính Dương, tán dương anh ta làm quá đúng.
Long Tông Toàn cũng cười ha hả mà nói: “Xem ra thanh tra Tô đã gặp qua nhiều loại phế vật, thậm chí cũng không muốn cho hắn ta cơ hội để giả vờ giở trò."
Tô Chính Dương thản nhiên nói: “Đối phó loại người này thì không cần dong dài với hắn ta!”
Nói xong lời này, Tô Chính Dương rút chiếc còng tay dắt ở sau hông ra quơ quơ về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Anh muốn tự xử hay để tôi làm cho anh? Anh chọn đi.” Tô Chính Dương cười lạnh hỏi.
Long Tông Toàn đắc ý nói: “Tên họ Tề kia, không phải cậu diễn trò rất tốt sao?”
“Không phải ngươi thách tôi gọi điện cho tất cả quân đến cứu viện đến hay sao?”
“Sao tôi mới chỉ kêu người đầu tiên tới mà cậu đã không chịu được rồi?”
"Không chịu được nữa thì nhanh quỳ xuống, gọi tôi một tiếng ông nội sau đó thành thật mang Kiều Thu Mộng đưa đến phòng của tôi, tôi còn có thể cân nhắc buông tha cho cậu."