Tuyệt Thế Cường Long

Chương 331: "Sao anh không tránh cũng không đỡ đòn?"

Tề Đẳng Nhàn chạy bộ buổi sáng trên đỉnh núi Vân Đỉnh sau đó hắn mới bắt đầu luyện công.  

             Chơi thì chơi, quậy thì quậy nhưng chuyện như võ công thì không thể chậm trễ, đã đi ngược dòng nước lại còn không biết tiến lên tất nhiên sẽ bị lùi lại.   

             “Cũng nhờ mình ở nhà tù U Đô mài giũa mấy năm, nếu không như thế, thật sự không có khả năng tiến bộ nhanh chóng như vậy.” Tề Đẳng Nhàn giãn gân cốt, chầm chậm đánh quyền.  

             Mặt hắn hướng về phía đông, đón ánh mặt trời, bắt đầu tư thế ban đầu của quyền pháp rồi luyện từng hình thế trong mười hai thế.   

             Có một quy luật bất thành văn khi luyện quyền đó là mặt nhất định phải hướng về phía đông để luyện. Phương đông là hướng mặt trời mọc, điều này tượng trưng cho một loại tinh hoa thần khí.   

             “Đát đát đát..."  

             Ngay lúc này, truyền đến tiếng bước chân của một người chạy chậm. Tề Đẳng Nhàn quay đầu thì thấy hóa ra là Ngọc Tiểu Long, cô mặc một bộ đồ thể dục, thật là không nghĩ tới cô cũng chạy lên đỉnh núi.  

             Đúng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn đánh ra một hổ hình phách quyền, pặc một tiếng, giữa không khí phát ra tiếng vang bùm bùm.   

             Nắm tay hắn chấn động, trong khoảnh khắc lỗ chân lông khép kín được mở ra, mồ hôi thành từng giọt rơi xuống.    

             “Đánh đẹp lắm!” Ngọc Tiểu Long nhìn đến một quyền này không nhịn được khen ngợi một tiếng.  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo, nói “Ngọc tướng quân, dựa theo giang hồ quy củ, cô nhìn lén người khác luyện quyền thì sẽ bị đánh chết!”  

             Giới võ thuật có quy củ của giới võ thuật, đó là lúc người ta luyện quyền thì không được nhìn lén, nếu như không cẩn thận thấy được, vậy cần làm bộ như chưa thấy, lặng lẽ rời đi là được.  

             Nhưng mà, nếu sau khi một người đã nhìn thấy lại còn phát ra âm thanh, vậy sẽ được coi là khiêu khích một cách công khai, đến lúc đó giữa hai bên, tất phải có một bên ngã xuống.  

             “Tôi cũng vừa đến, chỉ mới thấy anh phách quyền nhưng không thấy được quyền pháp khác.” Ngọc Tiểu Long nói, “Cùng lắm thì cũng cho anh xem một chút.”  

             Vừa dứt lời, Ngọc Tiểu Long hai chân lần lượt di chuyển hướng ra ngoài, nhẹ nhàng lấy đà trên mặt đất sau đó một tiếng Pặc, cô lao nhanh về phía trước hai bước giống như một con ngựa khỏe khoắn.   

             Sau hai bước, cô thu thế trong nháy mắt, tay phải nâng lên lại hạ xuống đánh một quyền!  

             “Xoẹt xoẹt xoẹt!”  

             Sau khi đánh ra một quyền, tay áo cô phát ra tiếng vang đồng thời đất đá bay mù trời.  

             Tề Đẳng Nhàn xem xong không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày, nhịn không được nói “Xem ra, vết thương trên người cô đã khôi phục kha khá rồi.”  

             Ngọc Tiểu Long thu quyền, nhàn nhạt nói “Đã khôi phục tám chín phần.”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, lười biếng mà nói “Chỗ phong thủy đẹp này bị tôi tới trước rồi nên cô nhanh về đi."  

             “Đang có người tài ở đây, chi bằng hoạt động tay một chút?” Ngọc Tiểu Long lại cười nói, trong ánh mắt bốc lên cảm giác nóng lòng muốn thử.  

             Cô rất tò mò công lực của Tề Đẳng Nhàn cao thấp ra sao cho nên muốn nhân cơ hội hôm nay thử hắn.  

             “Tôi sợ cô không chịu bộ năm roi liên tiếp của tôi. Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.     

             “...” Ngọc Tiểu Long dứt khoát im lặng, loại chiêu thức lừa đảo đó thế mà cũng có người treo ngoài miệng nói được, chắc là chỉ có tên Tề Đẳng Nhàn.   

             Cô nhìn Tề Đẳng Nhàn chăm chú, một lát sau mới hỏi “Anh sợ à?”  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau đó lại lắc đầu, nói “Tôi không thể ở trường hợp này đánh với cô được, dù sao cô cũng là người trong quân đội, trên vai cô còn có gánh nặng bảo vệ quốc gia."  

             "Nếu tôi làm cô bị thương ở chỗ này sau đó kẻ thù của cô nhân cơ hội giết cô, tôi sẽ biến thành người có tội mất."  

             Ngọc Tiểu Long cảm thấy hơi buồn cười, còn chưa đánh thử đã nói làm cô bị thương rồi? Nói đùa kiểu gì thế!  

             Nhưng cô có thể khẳng định là công lực của Tề Đẳng Nhàn cũng không thấp, rốt cuộc hắn đã có thể làm đến trình độ nhìn không được, nghe không được, cảm giác được nguy hiểm để tránh người.   

             Ngọc Tiểu Long nói “Thật không? Vậy anh cảm thấy ở trường hợp nào thì thích hợp cho chúng ta đánh nhau?"  

             Tề Đẳng Nhàn nói “Chờ đến lúc tòa nhà liên minh kinh tế của Từ thị bị đổ, sau đó bên đó không kìm nén được chuẩn bị đến giết tôi."   

             "Lúc ấy tôi có thể vung tay lên mà chẳng bận tâm, từng quyền đến thịt.”   

             “Đến lúc đó, dù sống hay chết, tôi đều sẽ không có bất kì gánh nặng tâm lý nào."   

             Ngọc Tiểu Long không khỏi lắc đầu nói “Mới có 10 tỷ USD đã nghĩ đến xoay chuyển càn khôn, tôi cũng không biết có nên nói anh ấu trĩ hay không.”  

             Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, tôi sao có thể nói cho cô là ông đây chỉ có 500 trăm triệu USD thôi?  

             Hôm qua Từ Ngạo Tuyết đánh lén về phía công ty con, khi đó đã mất "máu" một lần rồi, sau đó bị Tề Đẳng Nhàn tạt một gáo "máu" nữa. Hôm nay cô ta quả nhiên vô cùng tức giận, lại đầu tư thêm một đống tiền vào.  

             Dù sao, liên minh kinh tế của Từ thị ở dưới trướng Từ Ngạo Tuyết đã bò xuống hố càng ngày càng sâu, đến lúc nào đó, chỉ sợ là không thoát được.    

             “Người nóng lòng muốn thắng thường sẽ thua rất thảm.” Ngọc Tiểu Long nói.    

             “Những lời này cũng là lời tôi muốn với cô.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười nói, hắn cười đến lóe sáng.   

             Ngọc Tiểu Long khóe miệng mang theo một mạt lạnh lẽo, nói “Anh rời đi đế đô mười mấy năm, vừa luyện được một thân công phu như vậy lại còn tích lũy được tài phú cùng mối quan hệ như thế."  

             “Có lẽ cũng như Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật đúng không?"  

             "Nói vì nể mặt mũi anh trai của Hướng Đông Tinh nên mới trợ giúp tập đoàn nhà họ Hướng là giả, muốn thông qua tập đoàn nhà họ Hướng để đối đầu với liên minh kinh tế nhà họ Từ, thông báo bản thân đã trở về mới là thật đúng không?!"  

         Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hắn không ngờ ý tưởng mình chưa nói cùng ai bao giờ vậy mà bị Ngọc Tiểu Long liếc mắt một cái xem rõ ràng.   

             Người phụ nữ này thông minh thật, nhưng đàn bà quá thông minh thường không làm cho người ta thích.   

             Cho nên, Tề Đẳng Nhàn không thích cô, cho dù là cô có tự động đưa tới cửa thì hắn cũng tuyệt đối không nạp cô vào phạm vi "Tôi muốn hết" của mình.   

             "Không cần cứng đầu như thế, về vấn đề của mẹ anh, nếu chỉ dựa vào năng lực của anh thì rất khó để xoay chuyển. Ngừng tay lại đi, yên bình mà đi qua nửa đời sau!" Ngọc Tiểu Long thở dài lắc đầu.   

             Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả, nói "Tôi không biết chúng ta gặp nhau nhiều như thế nào mà cô hiểu rõ tôi như thế. Thật là đáng tiếc tôi lại không thích cô, nếu không, tôi khẳng định sẽ cưới cô làm vợ."  

             Ngọc Tiểu Long nói "Trong thiên hạ này không biết có bao nhiêu đàn ông muốn cưới tôi nhưng chẳng ai đủ tư cách này cả!"   

             Đang nói chuyện thì cô bỗng nhiên duỗi tay, bổ một quyền thẳng tắp hướng tới trán của Tề Đẳng Nhàn.   

             Tề Đẳng Nhàn không né không tránh, nắm tay cô dừng lại trước ấn đường của hắn 30cm.   

             "Sao anh không tránh cũng không đỡ đòn?" Ngọc Tiểu Long nhíu mày, cô định thông qua một quyền này ép cho Tề Đẳng Nhàn phải ra tay sau đó thử công lực của hắn.   

             "Không có quyền ý thì tôi trốn làm gì?" Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, " Gặp phải cô thật đúng là mất hứng, hôm nay không luyện quyền cũng được."  

             Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, dứt khoát nhường chỗ có địa thế đẹp trên đỉnh núi để luyện tập cho Ngọc Tiểu Long.   

             Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay, nhưng mà cô cảm thấy công kích Tề Đẳng Nhàn như vậy cũng không ổn lắm.   

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất