Từ An đả kích Công ty vật liệu Hồng Mã, uy hiếp các Công ty vật liệu khác không được cung cấp nguyên vật liệu cho các công ty liên quan tới Tập đoàn Hướng Thị, đó chính là vì sự vững chắc cho địa vị của mình, đồng thời cũng là muốn tạo sức ép cho người đứng đầu Tập đoàn Hướng Thị.
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên sẽ không đồng ý những điều kiện ngu ngốc đó, nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý nhưng đến lúc ấy Từ An chỉ cần “siết chặt” dây trói điều kiện đó, hắn sẽ lập tức rơi vào bẫy và bị Từ An “trói” cho đến chết.
Bây giờ cách đơn giản nhất để đối phó lại Từ An chính là bảo vệ con cờ Hồng Mã dưới tay Mã Hồng Tuấn, tiếp tục nhập nguyên vật liệu từ Công Ty Hồng Mã.
Mã Hồng Tuấn sau khi nghe thấy những lời của Từ An về việc muốn dồn Công ty Hồng Mã tới bờ vực phá sản thì không nhịn được cười, điềm tĩnh nói: “Đà chủ Từ muốn dồn Công ty chúng tôi tới bờ vực phá sản e là không dễ dàng như vậy.”
Không khí giữa Từ An và Mã Hồng Tuấn vô cùng căng thẳng, giống như “đao vuốt” đều đã sẵn sàng cho “cuộc chiến”, điều đó làm cho mọi người xung quanh không khỏi căng thẳng theo, ai cũng nhìn đối phương bằng ánh mắt phẫn nộ và chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
“Xem ra Tề tổng vẫn là một mực khăng khăng muốn làm theo ý mình, không muốn nghe theo ý tốt của tôi rồi.” Từ An vừa cười vừa nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chẳng thèm để ý tới ông ta, trực tiếp đứng dậy cầm ly rượu của mình lên rồi quay người ra quầy rượu phía sau.
“Róc róc róc róc ”
Từng chút rượu chảy xuống mặt đất, kéo dài tạo thành một vạch kẻ ướt đẫm.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Hôm nay trong số các người mà có ai dám bước qua vạch kẻ này thì Công Ty Vật Liệu Hồng Mã cũng phá sản từ giây phút đó, doanh nghiệp của chúng tôi cũng sẽ đi tìm con đường khác!”
Lời nói đó vừa vang lên, mọi người có mặt ở đó đều vô vùng kinh ngạc.
Những lời này thực sự có chút hơi ngạo mạn rồi, chỉ tùy tiện vẽ một đường mà đã dám nói những lời như vậy sao? Như thế quả là không coi những người tài giỏi ở Phân đà Long Môn này ra gì!
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc tới mức không khép được miệng, ông ta được nghe Diệp Phong kể Tề Đẳng Nhàn là người vô cùng tài năng, có bản lĩnh, thật không ngờ hắn không chỉ có bản lĩnh mà còn mạnh miệng như vậy!
Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu ở bên cạnh nghe thấy vậy gương mặt cũng biến sắc, càng muốn mở miệng bảo Diệp Phong khuyên ngăn Tề Đẳng Nhàn.
Diệp Phong lại lạnh nhạt phủi tay nói: “Cứ nhìn đi, nếu Nhị đương gia đã vẽ ra vạch kẻ đó thì chắc chắn không ai có thể bước qua đâu!”
Anh ta nói những lời đó tràn ngập vẻ tự tin, khiến hai chị em cũng đơ người ra.
“Dù sao vẫn còn rất trẻ, lại dám nói những lời như vậy, có chút ra vẻ ta đây nhỉ!”
“Đúng vậy, dù sao người trước mặt cũng là Đà chủ Từ, những người tài giỏi dưới tay trướng ông ta lại đông vô cùng.”
“Người bạn này của Phó đà chủ thật không đáng tin mà, cứ tiếp tục như vậy, Công Ty vật liệu Hồng Mã sớm muộn cũng bị Đà Chủ Từ uy hiếp đến chết.”
Những thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn ở phía bên này thì không giấu được vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất kiêu căng.
Đối với bọn họ mà nói, ưu thế của Tề Đẳng Nhàn là nằm ở khối tài sản kếch xù, chứ không phải là sức lực, đây không phải là đang lấy trứng trọi đá sao?
Mã Hồng Tuấn ngồi đó không chịu được nữa, nhanh chóng đứng dậy, hạ giọng rồi nói: “Tề tổng, chuyện này vẫn là nên xem xét về lâu về dài! Lợi ích của hai nhà chúng ta gắn liền với nhau, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.”
“Tôi tự có quyết định của mình, có thể tự vạch ra kế hoạch và từ từ đối đầu với Từ An”
“Cứ nghe tôi, chưa chắc chúng ta đã thua!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói một cách lạnh lùng: “Tôi không có hứng thú với việc chần chừ suy nghĩ, nếu muốn thì nhanh lên, quyết định luôn đi.”
“Anh hãy tin tôi, làm theo kế hoạch của tôi.”
“Nếu anh không tin tôi thì chúng ta cũng chấm dứt hợp đồng luôn cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn nói một cách đầy chắc chắn, căn bản không cho Mã Hồng Tuấn thời gian suy nghĩ.
Điều này làm cho Mã Hồng Tuấn đường đường là Phó đà chủ cũng tức đỏ mặt tím tai, chỉ có điều với tình hình trước mắt này, không thể không dựa vào Tư Bản Thiên Lại, dựa vào Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao thì bây giờ đến 80% số nguyên vật liệu của Công Ty Hồng Mã là cung cấp cho Thung lũng giết người, đến nguyên vật liệu của Tập Đoàn Mộc Tử, Tập Đoàn Hướng Thị và các tập đoàn khác dùng cũng là bọn họ cung cấp.
Tề Đẳng Nhàn nếu như buông tay không làm khó Mã Hồng Tuấn nữa thì Mã Hồng Tuấn khả năng cao đã bị Từ An ép chết ở đây rồi.
Nếu như không có vị trí trụ cột quan trọng về kinh tế nữa thì Mã Hồng Tuấn có lẽ sớm muộn cũng bị Từ An chơi đùa đến chết.
Những lời đó của Tề Đẳng Nhàn khiến cho những thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn cũng không khỏi tức giận: “Người này quá là ngông cuồng rồi, hắn lại dám dùng những lời lẽ đó nói chuyện với Phó đà chủ sao?”
Diệp Phong vội vàng tiến lên phía trước nói với Mã Hồng Tuấn: “Phó đà chủ, nếu Nhị đương gia đã muốn ra tay giúp đỡ thì chi bằng chúng ta cứ ngồi đây chờ, để xem Từ An phải bỏ về vì không đạt được mục đích.”
Mã Hồng Tuấn khó chịu, nhíu đôi lông mày, ông ta cũng khá tin tưởng Diệp Phong bởi Diệp Phong đã mấy lần cứu mạng ông ta.
Từ An không còn tươi tỉnh được nữa rồi, một tên doanh nhân mà lại dám dùng những thủ đoạn giang hồ bạo lực này với ta để giải quyết vấn đề sao?
“Đương nhiên nếu như các người đã không có ai dám bước qua vạch kẻ này thì cũng chính là chấp thuận với “trò chơi” này rồi.”
“Nếu không tôi sẽ không ngại cho các người thấy thế nào gọi là không giữ chữ tín đâu.”
Tề Đẳng Nhàn hướng ánh mắt về phía Từ An, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Những người của Từ An bên này cũng không thể vui vẻ thêm chút nào nữa, kẻ này đầu óc có vấn đề hay sao mà lại dám nói những lời như vậy với Từ An? Lẽ nào hắn không biết trước đây Từ An luôn là người đi “uy hiếp” người khác sao?
Từ An nhìn Mã Hồng Tuấn, cười một cách lạnh nhạt rồi nói: “Phó đà chủ Mã, Tề Tổng có thể làm chủ cho anh sao? Lời nói của hắn ta có phải sẽ quyết định sự sống còn của Công ty vật liệu Hồng Mã các anh!?”
Mã Hồng Tuấn mím môi, trong lòng diễn ra một cuộc đấu tranh tâm lý, sau đó mới chậm rãi đáp: “Hôm nay tôi đã mời Tề Tổng tới đây như vậy thì tất nhiên quyền quyết định là của cậu ấy rồi, hơn nữa Tề tổng còn là khách lớn của chúng tôi cơ mà.”
“Như Tề tổng đã nói, nếu như người của Đà chủ Từ các người có thể vượt qua vạch kẻ mà Tề tổng đã vẽ này.”
“Thì kể từ giây phút đó, Công Ty Hồng Mã chúng tôi cũng tuyên bố phá sản, giải tán luôn!”
“Mã Hồng Tuấn tôi đã nói ra những lời này thì nói được làm được!”
Những lời nói của Mã Hồng Tuấn làm cho người của ông ta không khỏi ngạc nhiên, ai nấy đều kinh ngạc tột độ nhìn ông ta.
Công Ty Vật Liệu Hồng Mã bây giờ là tài sản đáng giá nhất của Mã Hồng Tuấn, lại có thể dễ dàng thề thốt như trò chơi trẻ con vậy sao?
“Thôi xong, Phó đà chủ này điên thật rồi, sao lại có thể tin vào những lời nói xằng bậy của tên họ Tề đó cơ chứ!”
“Tôi thấy Công Ty Hồng Mã của chúng ta lần này khó cứu rồi, thuộc hạ của Từ An đông như vậy, thật không biết tên họ Tề này bị làm sao rồi nữa!”
“Tên họ Tề này đầu óc có vấn đề không được bình tĩnh, Phó đà chủ cũng không còn cách nào khác… bây giờ Công Ty Hồng Mã cũng chỉ có thể trông cậy vào Tư Bản Thiên Lại, nếu không có Tư Bản Thiên Lại thì lượng hàng hóa cung ứng cũng sẽ giảm đi, tới lúc đó những nguyên vật liệu đó không bán đi được, Công Ty sẽ trực tiếp rơi vào tiến thoái lưỡng nan, rồi bị khó khăn dồn ép đến chết.”
Thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn đều có chút không hài lòng, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, họ cho rằng chính Tề Đẳng Nhàn đã bắt cóc Mã Hồng Tuấn, ép buộc khiến ông ta phải bất đắc dĩ đưa ra quyết định như vậy.”
Trương Nhu cũng quay sang phía Trương Tĩnh nói: “Chị à, Tề tổng này có phải hơi ngạo mạn rồi không? Em biết là hắn lợi hại, nhưng mà…những cao thủ dưới trướng Từ An cũng không hề ít!”
Trương Tĩnh là người con gái có hiểu biết và vốn sống phong phú, cô ta nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Cứ chờ xem tình thế thay đổi đi, hắn đã mạnh miệng nói vậy thì chắc chắn cũng nắm được tình hình…nhỉ?”
Trương Tĩnh nói đến đây cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.