Sơ yếu lý lịch là của Hoàng Sung, anh ta đến Tianlai Capital để nộp đơn xin việc.
Những người có quá khứ lẫy lừng như Hoàng Sung sẽ được chào đón khi đi xin việc ở bất kỳ công ty nào.
Cho nên, Dương Quan Quan cũng không dám tự tiện chủ trương mà đưa ngay sơ yếu lý lịch đến bàn làm việc của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hoàng Sung này thật sự thông minh. Hôm qua mình mới từ chối anh ta, thế mà hôm nay anh ta lập tức chạy đến công ty ứng tuyển.
“Không được nhận vào.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tại sao không được nhận?” Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta thấy người này là nhân tài mà không được nhận thì khá khó hiểu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là ông chủ mà cần phải nói lý do cho một thư ký như cô sao?”
Dương Quan Quan lập tức nổi giận, nói: “Ông chủ cũng không thể chuyên quyền độc đoán như vậy, nếu không, anh cần thư ký như tôi làm gì? Công ty cần nhân tài như Hoàng Sung này, anh phải cho tôi một lý do mà anh không chấp nhận, tôi sẽ trả lời anh ta!”
Tề Đẳng Nhàn cũng bốc hỏa, tức giận nói: “Tôi nói không tuyển là không tuyển, không thì tự cô mở công ty tuyển anh ta đi!”
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Đẳng Nhàn, không cam lòng yếu thế nói: “Không được, anh nhất định phải cho tôi một lý do chính đáng! Anh ta là một nhân tài hiếm có, không thể bỏ lỡ như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, nói: “Được rồi được rồi, cô thắng... Anh ta muốn bái tôi làm thầy, nhưng tôi không muốn nhận đồ đệ, cho nên không muốn tuyển anh ta.”
Dương Quan Quan ngẩn người.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh không thể mang cảm xúc cá nhân vào công việc được! Công ty không phải chỉ có một mình anh, tất cả mọi người cũng phải dựa vào công ty để kiếm ăn.”
“Cho nên, tôi không đồng ý đề nghị này của anh!”
“Tôi cảm thấy, chúng ta cần phải tuyển nhân tài như vậy, hơn nữa còn có thể giao một số công việc quan trọng cho anh ta.”
Dương Quan Quan phản bác lại. Về mặt công việc, cô ta rất nghiêm túc, hơn nữa cô ta cũng cảm thấy Hoàng Sung chính là một nhân tài hiếm có, để anh ta rời đi thì thật đáng tiếc.
Tề Đẳng Nhàn tức giận nói: “Này, tôi là ông chủ hay là cô là ông chủ hả?”
Dương Quan Quan lại rất kiên trì với ý kiến của mình, thậm chí trực tiếp đập bàn của ông chủ Tề Đẳng Nhàn, nói như thế nào cũng phải tuyển Hoàng Sung vào công ty.
“Nếu như anh kiên trì với ý kiến của mình, tôi sẽ đưa sơ yếu lý lịch này cho Hướng tổng!”
“Tôi nhớ không lầm, Hướng tổng có nhiều cổ phần kiểm soát hơn ở Tianlai Capital hơn anh.”
“Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ ủng hộ quyết định của tôi!”
Dương Quan Quan cũng đưa ra nước đi lớn bùng nổ của mình.
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đe dọa đến bất đắc dĩ cười, nói: “Được được, vậy cứ tuyển trước, sau đó kiểm tra xem anh ta có năng lực làm việc không, được không? Thư ký Dương!”
Dương Quan Quan hài lòng cười, nói: “Như vậy cũng được! Tề tổng, trước tiên anh phải suy nghĩ cho công ty, sau đó mới bận tâm đến ân oán cá nhân của mình.”
Tề Đẳng Nhàn biết, Dương Quan Quan rất coi trọng Tianlai Capital này, bởi vì công ty chính là một nền tảng quan trọng với cô ta, nó liên quan đến tương lai của cô ta.
Cho nên, Dương Quan Quan đập bàn tranh luận chuyện này với hắn, hắn cũng không tức giận mấy.
Hắn chỉ không hiểu, để thuyết phục hắn, cô thư ký nhỏ không biết trời cao đất dày này nhất định phải dùng thái độ cứng rắn, thậm chí còn lôi cả Hướng Đông Tình ra uy hiếp hắn sao?
Cô ta không thể cởi hai nút áo sơ mi ra, hoặc là hẹn hắn chơi cầu lông hay gì đó sao?
Nếu cô ta dùng cách dụ dỗ như vậy, chắc chắn hắn sẽ sảng khoái đồng ý!
Đến lúc đó, ai cũng vui vẻ.
“EQ thấp.” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm đánh giá Dương Quan Quan một câu, sau đó có chút đắc ý, chính hắn ta cũng có tư cách dùng ba chữ này để bình luận người khác.
Dương Quan Quan cúi người lấy tài liệu đẩy đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói: “Ký tên đi!”
Cô ta cúi người, cổ áo hơi mở ra, Tề Đẳng Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy bùa may mắn mà hắn tặng cô.
Ồ, bùa may mắn thật là trắng!
“Trước cô như vậy thì không phải tôi đã đồng ý từ lâu rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, sau đó lừ viết tên mình xuống.
Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, sau đó mới ý thức được cái gì, sắc mặt cô ta nghẹn đến đỏ bừng. Cô ta nhanh chóng đứng thẳng dậy, rất có lòng phòng bị che cổ áo mình đi.
“Đồ háo sắc, tôi với anh không đội trời chung!” Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Cô nói chuyện với ông chủ kiêm đại ca như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, ném tài liệu trở lại trong tay cô ta.
Dương Quan Quan xì một tiếng khe khẽ, cô ta ôm văn kiện xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy tay kéo góc váy của mình, sợ lại lộ gì đó.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thư ký Dương, cô không biết sao, càng phòng trộm thì càng dễ bị kẻ trộm nhớ thương!”
“Hừ, anh chính là một tên háo sắc!” Dương Quan Quan khinh thường nói.
"Tôi là người đánh cắp trái tim." Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan cũng không quay đầu lại mà đi tiếp, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn rất vui vẻ. Hiện tại niềm vui lớn nhất khi đến Tianlai Capital làm việc của hắn chính là cãi nhau với Dương Quan Quan, đùa giỡn cô ta.
Không bao lâu sau, Hoàng Sung lập tức vào công ty. Dưới sự thúc giục của Dương Quan Quan, bộ phận nhân sự nhanh chóng hoàn tất quy trình nhận chức.
Hoàng Sung được phân đến bộ phận an ninh, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng. Sau khi kiểm tra một thời gian, anh ta còn có thể được đề bạt.
“Xin chào Tề tổng!” Hoàng Sung gặp phải Tề Đẳng Nhàn thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, kính cẩn nói.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Tôi nói sẽ không nhận cậu làm đồ đệ nên cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vào công ty của tôi cũng vô dụng thôi.”
Hoàng Sung cười cười, nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Tôi sẽ cố gắng, Tề tổng cũng sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn bây giờ thật sự lười nhúng tay vào chuyện của người khác, Hoàng Sung nói có hận thù chồng chất, vậy nếu hắn làm sư phụ của Hoàng Sung, đương nhiên cũng phải giúp Hoàng Sung gánh một phần trách nhiệm.
Đến lúc đó thật sự có kẻ thù tìm tới cửa, hắn làm sư phụ thì rốt cuộc nên ra tay hay không?
Đừng nhìn Tề Đẳng Nhàn có rất nhiều tư tưởng tiến bộ, nhưng trên phương diện võ công này, hắn vẫn tuân theo quy tắc và đạo lý trên giang hồ.
Võ sư xã hội cũ muốn nhận đồ đệ thì nhất định phải chú ý kiểm tra nhân phẩm thật tốt, tài năng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn lười nói với anh ta, đúng lúc nhận được điện thoại ra ngoài cửa ký nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh được gửi tới từ nhà tù U Đô, là tro cốt của Hướng Đông Lôi.
“Đưa tro cốt này cho Đông Tình, đây lại là một đả kích với cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, không khỏi thở dài.
Cũng trách Hướng Đông Lôi tự tìm cái chết, không thích làm đại thiếu gia nhà giàu mà lại đi buôn bán vũ khí gì, còn dám giao du với xã hội đen, cuối cùng lại liên lụy cả nhà.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ hộp tro cốt, âm thầm thở dài nói: “Lão Hướng à, anh cứ an tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt em gái anh.”
“A, Tề tổng, ở đây còn có một lá thư muốn ngài ký nhận.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn ký nhận hộp tro cốt, nhân viên chuyển phát nhanh lại lấy ra một lá thư đưa cho hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn chữ ký phía trên, thế mà là Phó Phong Vân.
Hắn mở ra xem, không khỏi trầm ngâm.
“Phó Phong Vân này muốn mình thiếu nợ ông ấy sao?” Tề Đẳng Nhàn cầm thư, rơi vào trầm ngâm.