Tuyệt Thế Cường Long

Chương 394: "Ai bảo mẹ là mẹ con chứ?”

Tề Đẳng Nhàn có thể hiểu được tâm lý này của Kiều Thu Mộng.  

             Có lẽ là muốn chứng minh sự trong sạch trong lòng mình.  

             Điều này trong mắt Tề Đẳng Nhàn có hơi giống ra vẻ, nhưng cô ta cũng chỉ là một cô gái rụt rè mà thôi, thế nên hắn cũng có thể hiểu được.  

             Kiều Thu Mộng mơ ước muốn trưởng thành, để cho bản thân đủ ưu tú, sau đó có thể nói chuyện bình đẳng với Tề Đẳng Nhàn, rồi lại thương lượng chuyện của hai người họ sau.  

             Ngày trước không hiểu rõ về Tề Đẳng Nhàn, mặc dù cô ta không buông lời châm chọc khiêu khích, nhưng cũng bộc lộ rõ sự không tin tưởng đối với hắn.  

             Hiện tại, thanh danh Tề Đẳng Nhàn dần vang khắp tỉnh Đông Hải, cô ta lại lao vào vòng tay hắn, chuyện gì vậy chứ?  

             Trên đỉnh cao sẽ có được sự ủng hộ dối trá, chỉ lúc ở đáy cốc mới có được  sự thành kính thật sự.  

             Kiều Thu Mộng rất rõ rằng hiện tại cô ta không thể cạnh tranh lại Lý Vân Uyển, dù sao thì đối phương mới là người ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn ngay từ lúc hắn không có gì.  

             "Giấc mơ của cô cũng không dễ thực hiện đâu, dù gì trên đời này cũng không có mấy Ngọc Tiểu Long." Tề Đẳng Nhàn bưng chén rượu, uống một ngụm, cười bất đắc dĩ.  

             "Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm đến nơi đến chốn, tôi tin rằng nỗ lực của mình sẽ được đền đáp." Kiều Thu Mộng rất quyết tâm nói: "Hơn nữa, tôi cũng đã trưởng thành thêm không ít.”  

             Tề Đẳng Nhàn buông tay, vẻ bất đắc dĩ trên mặt vô cùng rõ ràng: "Vậy nếu cô không thể làm theo ý mình, sau đó vĩnh viễn tránh mặt tôi luôn à?”  

             Kiều Thu Mộng cười, đáp: "Thời gian sẽ đưa ra câu trả lời, dù tốt hay xấu, ít nhất hãy để tôi cố gắng đã rồi nói!”  

             Tề Đẳng Nhàn bĩu môi: "Cô có thể làm được sao?”  

             Kiều Thu Mộng trề môi nói: "Tùy anh đánh giá như thế nào vậy!”  

             Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười: "Đùa chút để xem tâm lý của cô như nào thôi, chúc cô thành công nhé."  

             Kiều Thu Mộng cùng chạm vào chén rượu của hắn, thấp giọng nói: "Cũng chúc anh thành công, tôi sẽ lặng lẽ nhìn theo anh.”  

             "Áp lực cũng không nhỏ nhỉ..." Tề Đẳng Nhàn uống một hơi cạn sạch, thở ra một cỗ toàn mùi rượu, cảm thấy vô cùng thoải mái.  

             Kiều Thu Mộng khẽ liếc mặt một cái: "Phải cẩn thận nha!”  

             Tề Đẳng Nhàn biết cô ta đang nói về chuyện gì, liền gật đầu, chuyện này không cần người khác nhắc nhở hắn cũng sẽ tự cẩn thận, huống chi gần đây hắn luôn không ngừng duy trì trạng thái thân thể, mỗi ngày đều đạt được trình độ đỉnh cao.  

             Muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ, dù sao hắn cũng là đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của bao nhiêu kẻ ác của nhà tù U Đô.  

             Hai người không nói về những chuyện này nữa, đổi sang trò chuyện một vài đề tài thoải mái khác, nói nói cười cười, uống thêm chút rượu nhẹ, có ý có vị.  

             Tuy chỉ là rượu sake ba mươi độ, nhưng cả hai đều uống không ít, đến mức choáng váng mới đứng lên.  

             Uống đến nửa đêm, Tề Đẳng Nhàn ra ngoài làm người tốt, thanh toán hết mười ngàn tệ.  

             Hắn bắt taxi đưa Kiều Thu Mộng về nhà.  

             Kiều Quốc Đào chờ con gái về, nhìn thấy thế thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật sự là vất vả cho cháu rồi.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần khách khí, bọn con nói chuyện vui quá, còn uống thêm một chút rượu nên mới trễ như này, lại làm cho chú Kiều phải lo lắng rồi.”  

             Kiều Quốc Đào: "Không có chuyện gì, Thu Mộng ở cùng một chỗ với cháu khiến chú rất yên tâm."  

             Kiều Thu Mộng ngáp một cái, miệng phun ra đầy mùi rượu, phất tay về phía Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi, tôi về nhà rồi, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, rảnh rỗi lại hẹn ăn cơm.”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó xoay người lên xe rời đi.  

             "Hai đứa?" Kiều Quốc Đào nhìn đèn hậu của xe, nhíu mày nhìn về phía con gái.  

             "Bọn con chỉ ăn cơm, uống rượu, rồi nói chuyện phiếm thôi." Kiều Thu Mộng mỉm cười, thành thật nói.  

             Kiều Quốc Đào thở dài, nói: "Chuyện sau này thương lượng ra sao rồi?”  

             Kiều Thu Mộng liền nói: "Chuyện sau này thì để sau này nói! Bố, bốn giờ sáng mai nhớ gọi con dậy..."  

             Kiều Quốc Đào nghe xong thì cười khổ, lắc đầu nói: "Con định bốn giờ sáng mỗi ngày đều chạy đi luyện công với tên Sở Vô Đạo kia thật sao?”  

             Kiều Thu Mộng “ừ” một tiếng, đăm chiêu: "Nền tảng và thiên phú của con đều không bằng Ngọc Tiểu Long, nhưng con có thể lấy sự cần cù để bù đắp.”  

             “Bốn giờ sáng ở Los Angeles, Hoa Kỳ, đã truyền cảm hứng tới vô số người."  

             "Con nghĩ, bốn giờ sáng ở thành phố Trung Hải, nhất định cũng sẽ có một cảnh tượng khác."  

             "Con sẽ thấy được cảnh tượng không phải ai cũng có thể thấy!"  

             Kiều Quốc Đào chần chừ nói: "Như vậy có phải quá vất vả rồi không? Thật ra, chỉ cần con làm kinh doanh thật tốt là được."  

             Kiều Thu Mộng cười một tiếng, lắc đầu: "Sao con có thể giỏi kinh doanh bằng Hướng Đông Tinh được?”  

             Kiều Quốc Đào ngạc nhiên, ông rất hiếm khi nghe được những lời than thở như vậy từ miệng Kiều Thu Mộng, quả nhiên sau lần khôi phục trí nhớ này, đã làm cho tâm tính của Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi.  

             Nói đến Hướng Đông Tinh, Kiều Quốc Đào cũng không thể không khâm phục, cha mẹ mất hết do gặp phải chuyện ngoài ý muốn, họ hàng thân thích cũng gặp hoạ mà bị tàn tật…  

             Khi đó chẳng qua con bé cũng chỉ là một sinh viên đại học mà thôi, vậy mà dám dứt khoát bỏ học, trực tiếp gánh vác toàn bộ tập đoàn Hướng thị lên vai, càng ngày càng lớn mạnh, khiến ai nấy đều phục sát đất!  

             Cẩn thận ngẫm lại, nếu nói đến thiên phú làm ăn thì đúng là Kiều Thu Mộng không so sánh được với Hướng Đông Tinh.  

             "Giờ luyện võ có hơi muộn..." Kiều Quốc Đào nhíu mày.  

             "Con cũng không chỉ luyện mỗi võ công! Con sẽ học thêm rất nhiều thứ. Anh ta có thể dạy những thứ khác nữa! "Kiều Thu Mộng nhìn khuôn mặt tang thương của bố, nghiêm túc nói.  

             "Không kể là vì nhà họ Kiều sau này, hay là vì tương lai của chính bản thân, con đều phải cố gắng."  

             "Mệt mỏi hay khổ cực đều không sao cả, con chỉ muốn nhiều năm sau, quay đầu nhìn lại không phải nói hối hận."  

             Lời nói chân thành này của Kiều Thu Mộng đã đả động tới Kiều Quốc Đào, ông nhìn con gái mình thật kỹ, cười nói: "Được, con làm bố tin tưởng rồi, sau này con có làm gì bố cũng sẽ ủng hộ hết mình!”  

             "Còn bên phía mẹ..." Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nói.  

        Bóng dáng Bàng Tú Vân từ phía sau cánh cửa đi ra, bà khẽ thở dài: "Mẹ cũng ủng hộ con.”  

             Kiều Thu Mộng hoảng sợ, cô ta không nghĩ tới mẹ mình lại đang nghe lén!  

             "Chuyện lúc trước cũng do mẹ, nếu như không phải vì mắt mẹ không tốt coi thường cậu ta, mọi chuyện cũng sẽ không đến nông nỗi như thế nào." Bàng Tú Vân vô cùng ảo não.  

             "Cho nên, sau này con có làm gì thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con."  

             "Bốn giờ sáng ngày mai, bố mẹ sẽ gọi con dậy!"  

             Kiều Thu Mộng hít sâu một hơi, sau đó nở ra nụ cười sáng lạn: "Cảm ơn mẹ!”  

             Bàng Tú Vân đưa tay xoa đầu Kiều Thu Mộng: "Ai bảo mẹ là mẹ con chứ?”  

             “Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy, tổn hại cơ thể!”  

             "Tên Tề Đẳng Nhàn này cũng thật là, không biết khuyên con uống ít ít lại à,”  

             Kiều Thu Mộng cười ha ha, đi trở về phòng mình nghỉ ngơi.  

             Kiều Quốc Đào thấy Bàng Tú Vân than ngắn thở dài liền nói: "Thở dài cái gì, tuy mất đi một người con rể tốt nhưng con gái mình ngày càng trưởng thành.”  

             Bàng Tú Vân mím môi không nói lời nào, trong lòng vẫn tự trách.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất