Mã cục trưởng nghe xong trực tiếp ha một tiếng, cười ra tiếng, nói: "Anh thì tính là cái gì, xứng đến dạy dỗ tôi?”
“Tôi cố ý muốn ngăn thuốc của hắn lại đấy, thế nào? Anh có thể làm gì tôi?”
“Ai bảo bệnh viện của các người không có mắt, nhiều doanh nghiệp như vậy không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Dược Phẩm Thiên Đường này?
"Ông đây và bọn họ có cừu oán, đang rõ ràng có ý muốn dùng quyền hạn để thu thập bọn họ, anh có thể làm thế nào đây?"
“Muốn dùng thuốc thì đổi công ty khác đi!”
Lục Đương Tiên híp mắt lại, trực tiếp đạp một cái vào bụng Mã cục trưởng, xem Mã cục trưởng như một quả bóng da mà đá lăn ra ngoài ba thước.
Sau khi thủ hạ của Mã Cục trưởng nhìn thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cả đám lập tức đi qua nâng dậy, có người thì xúm lại, lớn tiếng quát lên.
Mã cục trưởng bị một đạp này đá đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người dám trừng trị mình như vậy!
Advertisement
"Oẹ!"
Mã cục trưởng khom lưng nôn ra một ngụm nước chua từ trong miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khá lắm, anh vậy mà lại dám động đến tôi? Tôi không quan tâm bệnh viện nào cử anh tới, ngày mai tôi sẽ niêm phong bệnh viện của các người!”
Lục Đương Tiên đi về phía Mã cục trưởng, người chung quanh muốn ngăn cản, kết quả vừa đối mặt đã bị hắn dễ dàng quật ngã xuống đất.
Lục Đương Tiên tựa như một mãnh tướng có thể đánh bại hàng vạn kẻ địch một mình, một đường chém dưa thái rau khiến đám người của cục vệ sinh này ngã xuống, dọc theo đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo ngã hơn mười người, dễ dàng đi tới trước người Mã cục trưởng.
“Này, Mã cục trưởng, nghe tôi khuyên một câu, nhận sai đi, vị Lục tiên sinh này là người ông không thể trêu chọc nổi!” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười cười.
Công ty bị Mã cục trưởng cử người gây phiền toái khiến cho không thể xuất hàng hắn đương nhiên sốt ruột, nhưng sau khi biết được mấy loại dược phẩm này là đưa cho các phân viện của chiến khu Chu Tước, hắn ngược lại không vội nữa.
Chuyện này sẽ không cần hắn ra tay, sao phải sốt ruột? Tự khắc sẽ có người đến trừng trị họ Mã này!
Mã cục trưởng sờ bụng mình, hung tợn nhìn chằm chằm Lục Đương Tiên đi tới trước mặt, nhe răng cười hỏi: "Anh có biết tôi là ai không? Sao anh dám đánh tôi?”
“Anh có biết hay không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, là có thể khiến cho tên ngu xuẩn như anh, vạn kiếp bất phục hay không!
“Anh có biết hay không, bao nhiêu người muốn nịnh bợ tôi đều không có cửa đấy!”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh gây ra họa lớn rồi, cho dù chỗ dựa của anh là ai, cũng không giúp được anh!”
"Tôi nói này!"
Lục Đương Tiên mặt không chút thay đổi giơ tay lên đấm một cú vào gò má của Mã cục trưởng, bộp một tiếng, cứ thế đã đánh gãy xương sống mũi.
Sau đó, giơ tay túm lấy mái tóc thưa thớt của Mã Cục trưởng, nhìn chằm chằm vào hắn ta, lạnh lùng nói: "Được, ông nói tôi nghe đi, tai họa này lớn từng nào?"
Tề Đẳng Nhàn ở một bên nói với Dương Quan Quan: "Chậc chậc chậc, lúc nãy ra tay thật là tàn nhẫn!”
Dương Quan Quan cũng không còn gì để nói, lúc nãy người ta ra tay so với hắn ta ra tay thì hình như là nhẹ hơn nhiều chứ?!
Mã cục trưởng lập tức bối rối!
Ông ta là người có lai lịch gì, người sáng suốt đều có thể biết.
Nhưng dưới tình huống như vậy, ông ta vẫn bị người đàn ông trung niên mặt lạnh này đánh thành chó.
Đối phương không hề sợ hãi, một chút cũng không sợ hãi sao?
Bệnh viện nào mà lại dám đắc tội với Mã cục trưởng là ông ta đây!
"Họa lớn bao nhiêu, anh trong chốc lát sẽ biết! Anh đến từ bệnh viện nào, có dám nói tên ra không?!” Mã cục trưởng giận dữ quát.
Lục Đương Tiên túm tóc Mã cục trưởng, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tôi, viện trưởng bệnh viện thứ tư trực thuộc trong chiến khu Chu Tước của Hắc Long Quân Hoa Quốc, đại tá Lục Đương Tiên!”
Mã Cục trưởng cười nhạo nói: "Chẳng qua chỉ là bệnh viện thứ tư trực thuộc..."
Nói được một nửa, ông ta đột nhiên giật mình, sau đó đồng tử kịch liệt co rút lại.
Thủ hạ chung quanh cũng im lặng như hến, không dám nói chuyện.