Người xưa nói tiểu biệt thắng tân hôn cũng không phải là không có lý.
Tề Đẳng Nhàn thức đêm chiến đấu hăng hái, trình diễn cú hat trick khiến đàn ông Hoa quốc nhìn mà rơi lệ.
Ít nhất thì hắn sẽ không khiến bất cứ ai đang mong chờ hắn phải rung rưng nước mắt và kêu lên năm chữ: “Thất vọng quá, hoàn tiền”.
Có điều, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới việc mới sáng sớm Tề Đẳng Nhàn đã bò dậy hướng dẫn Dương Quan Quan và Hoàng Sung luyện công, cũng đâu thể cho người ta leo cây mãi được.
Huống chi tình hình dạo gần đây của hắn với Dương Quan Quan đã có tiến triển không tệ, phải tiếp tục củng cố mới được.
“Lại đi dạy võ à?” Lý Vân Uyển không cả buồn mở mắt, cô ấy mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, loại chuyện như luyện công này không tiến thì sẽ lùi, phải kiên trì mỗi ngày mới được.” Tề Đẳng Nhàn đã thay sang quần áo thể thao.
“Mang đồ ăn sáng bán ở trước cổng công viên Sâm Hải về cho em nhé!” Lý Vân Uyển dặn dò.
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ đồng ý, lấy điện thoại di động ra để xem thời gian thì mới phát hiện ra có một tin nhắn, là do Irena Jinva gửi tới.
Irena Jinva báo cáo tình hình công việc với hắn, sau đó còn nói cho hắn biết ngày hôm qua mình đã đánh một ván cờ, sau khi thắng một ván đã ngay lập tức offline.
Avatar của Irena Jinva là tấm ảnh do Tề Đẳng Nhàn chụp cho cô, nhưng chỉ lấy nửa người trên mà thôi.
Nửa người dưới là hai cái chân dài trần trùng trục, tuy rằng rất đẹp mắt nhưng rõ ràng không thích hợp để làm avatar, cũng không thể cho người khác xem được.
“Đúng là một cô gái chăm chỉ.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ rồi thong thả ung dung đến công viên Sâm Hải đúng giờ.
Dương Quan Quan đã đang làm nóng người cùng Hoàng Sung rồi, hai người chụm cánh tay lại một chỗ, xô đẩy lẫn nhau và cảm nhận sự thay đổi của sức lực.
Sau khi biết Dương Quan Quan rất có khả năng sẽ lắc mình biến hóa và trở thành sư mẫu của mình, Hoàng Sung không dám có một chút không an phận nào đối với cô ta nữa, thậm chí khi đứng ở trước mặt cô ta cũng có thể không liếc ngang liếc dọc và bỏ đi cả ánh mắt không bỏ được kia của đàn ông.
Tề Đẳng Nhàn vươn vai một cái, nói: “Luyện công thôi, hôm nay luyện bài cũ.”
Võ học chia làm dưỡng, luyện, đánh, diễn, chăm sóc sức khỏe đứng ở vị trí thứ nhất, tiếp theo là cách thức luyện công, sau đó mới là cách đánh và cuối cùng chính là biểu diễn.
Mà trên thực tế, cách luyện và cách đánh lại có rất nhiều điểm khác biệt, lúc bạn luyện là như thế này nhưng lúc đánh nhau thì lại phải là như thế kia.
Giống như Cổ Thái Cực của Ngọc Tiểu Long vậy, lúc luyện thì đa số là lỏng lẻo nhẹ nhàng nhưng đến lúc đánh người thì sức bật bùng lên sau khi cả người căng lại không hề yếu hơn Bát Cực Quyền.
Dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn cũng không dạy bọn họ cái gì mới mà chỉ từ từ truyền thụ cho bọn họ lý luận võ học mà mình hiểu được thôi, sau đó thỉnh thoảng sẽ tự mình ra trận thực chiến diễn tập một chút.
Luyện công là một thứ phải tiến hành tuần tự, có chỗ phải tuân theo bản năng, có chỗ thì lại phải khắc phục bản năng, cũng không phải một sớm một chiều là có thể trở thành thiên hạ vô địch.
Mắt thấy bầu trời đã tờ mờ sáng, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Triệu Hồng Nê đang đeo cái túi nhỏ trên lưng và đi đến chỗ này.
Hôm nay Triệu Hồng Nê sầm mặt đi đến, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: “Ván tiếp theo!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Mệt lắm đấy, trí óc không thể hồi phục nhanh như thế đâu!”
“Võ thuật của anh đã đến được cảnh giới này rồi, không thể có chuyện anh không luyện đầu óc được, bớt lấy mấy cái cớ này với tôi đi!” Triệu Hồng Nê nói với giọng vô cùng không hài lòng.
Tối hôm qua, trạng thái của cô ta không được ổn lắm, cộng thêm việc Irena Jinva đã nghiên cứu kỳ phổ của cô ta nên đã hung hăng giáo huấn cô ta một trận.
Ván cờ kia, mãi đến nửa ván sau Triệu Hồng Nê mới dần dần tìm lại được trạng thái, thế nhưng thế cờ đã mất, cuối cùng thất bại thảm hại.