“Tôn Dĩnh Thục cái đồ phụ nữ lẳng lơ nhà cô, tôi đang thắc mắc tại sao cô lại tự dưng chạy tới Hoa quốc làm gì, hoá ra là tới Hoa quốc tìm đàn ông!” Một người đàn ông Triều Tiên tầm ba mươi tuổi vọt vào trong phòng, chỉ vào mũi của Tôn Dĩnh Thục mắng to.
Mặt Tôn Dĩnh Thục nháy mắt đen xuống, lạnh lùng nói: “Choi Jeong Ho anh cũng lợi hại thật đấy, không nói một tiếng đuổi tới Hoa quốc chỉ để hắt bát nước bẩn này lên đầu của tôi hả?”
Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Tôi bắt quả tang đúng lúc rồi? Có phải cô rất giật mình hay không? Thôi gia chúng tôi đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại đối xử với Thôi gia chúng tôi như vậy sao?”
Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: “Đã muốn đổ tội thì sợ gì không có lý do? Các người đã sớm muốn đoạt quyền từ trong tay tôi rồi đúng không, hà tất gì phải ở đây giả mù sa mưa.”
Advertisement
“Còn nữa, anh bảo tôi tới Hoa quốc là để tìm đàn ông, chứng cứ đâu?”
“Tôi nói chuyện phiếm với người ta chính là tìm đàn ông?”
Choi Jeong Ho trực tiếp vứt ra một tập ảnh chụp, đúng là hình ảnh Tôn Dĩnh Thục nằm ngất ở bên bờ sông, còn Tề Đẳng Nhàn đang ngồi xổm ở bên cạnh dùng tay ấn ngực cô ta giúp cho cô ta phun nước bị sặc ra.
Một màn này nếu thật sự bị người không biết chuyện nhìn thấy thì đúng thật là sẽ có chuyện như vậy.
Nhìn thấy mấy bức ảnh này, sắc mặt Tôn Dĩnh Thục trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hai tên sát thủ kia là do các người bỏ tiền ra mời tới?”
“Sát thủ gì, tôi không biết, tôi chỉ biết cô ở sau lưng tôi đi tìm đàn ông!” Choi Jeong Ho cười dữ tợn nói: “Nếu cô đã dám đi tìm đàn ông thì khẳng định cũng nên chuẩn bị nhận cái giả phải trả!”
“Ảnh chụp tôi đã gửi một phần về bên Triều Tiên rồi.”
“Không bao lâu nữa mọi người đều sẽ biết cô là một con đàn bà lẳng lơ phải chạy tới Hoa quốc tìm đàn ông!”
“Đến lúc đó tôi xem xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”
Tôn Dĩnh Thục bị mấy lời này của Choi Jeong Ho làm cho tức giận tới mức không nhịn được, khuôn ngực phập phồng lên xuống không ngừng, phổi lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
Tính ra thì Choi Jeong Ho là em chồng của cô ta, sau khi chồng cô ta chết thì vẫn luôn muốn leo lên giường của cô ta để cầm quyền, sau khi không thành thì luôn tìm mọi cách để nhằm vào cô ta, thậm chí là bức cô ta phải rời khỏi Thôi gia.
Chỉ là sao Tôn Dĩnh Thục có thể là người dễ dàng nguyện ý làm theo ý của anh ta như vậy được?
Chỉ là khiến cô ta không ngờ tới chính là Choi Jeong Ho lại có thể đê tiện tới trình độ này, thế mà bôi nhọ cô ta tới Hoa quốc để tìm đàn ông!
Tề Đẳng Nhàn lại đứng dậy ngay lúc này, cười tủm tỉm nói với Choi Jeong Ho: “Excuse me?”
Choi Jeong Ho quay đầu nói: “Đồ đê tiện Hoa quốc nhà mày, có cái gì muốn nói với tao sao?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay chính là một đấm hạ thẳng xuống trên mặt già của Choi Jeong Ho!
Sau đó chân phải nhấc lên, theo đó là một đạp đi xuống!
Cả người Choi Jeong Ho như hồ lô lăn lông lốc ra ngoài, đụng ngã mấy cái ghế, trong miệng phun ra máu.
“Tiểu bổng tử.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Mày liễu của Tôn Dĩnh Thục nhăn lại, lắc đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Không ổn!”
Ý của cô ta đang nói là Tề Đẳng Nhàn làm như vậy không ổn lắm.
Choi Jeong Ho có một tập ảnh chụp có thể thay đổi từ trắng thành đen, hơn nữa còn bị ăn đấm ở đây, nếu việc này nháo lớn lên thì tình cảnh của cô ta sẽ lập tức cực kỳ không ổn.
“Tôi còn cho anh ta mặt mũi, cũng dùng từ rất lễ phép rồi!”
“Excuse me, cô không nghe thấy sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục, một bộ dáng cực kỳ đương nhiên.
Tôn Dĩnh Thục nhíu mày nói: “Anh cho tôi chút mặt mũi đi, không nên động thủ….Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tôi sẽ rất ngại, hơn nữa anh ta muốn gây phiền phức thì anh có ngăn cũng chẳng ngăn được.”
Cô ta biết lực ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn ở tỉnh Đông Hải không bình thường nhưng thân phận của Choi Jeong Ho cũng không kém cạnh là bao, nếu nháo chuyện lớn lên mà nói thì khẳng định là Tề Đẳng Nhàn sẽ phải chịu thiệt.
“Tôn phu nhân, cô đề cao anh ta quá rồi.”