“Ban nãy tôi bảo cô dừng tay, cô không nghe thấy à?” Án Cường lạnh lùng hỏi.
“Nghe thấy rồi đó, nhưng mà tôi không muốn dừng tay, có vấn đề gì không?” Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Án Cường và hỏi với vẻ thản nhiên.
Án Cường cười khẩy và nói: “Cô nhóc học được một chút võ công mà đã cảm thấy mình có thể hoành hành ngang ngược rồi à? Tôi hỏi cô, có phải cô muốn chết hay không, nếu như muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô ngay lập tức.”
Cậu Kim gào lên: “Anh Cường, giết chết bọn chúng cho em, nếu như anh có thể giết chết bọn chúng, em sẽ cho anh năm triệu ngay lập tức! Còn nữa, tất cả tài sản của Kim gia chúng em đều sẽ nộp phí bảo vệ cho anh!”
Án Cường cười ha ha và nói: “Cô nhóc, người ta đang chơi đùa vui vẻ ở chỗ này, cô xông vào quấy rầy người ta, như thế là cô sai rồi.”
“Án Cường tôi cũng không phải là người không biết phải trái, tôi cho cô một cơ hội để ăn năn hối lỗi.”
“Cô chân thành xin lỗi người ta, sau đó trả tiền thuốc men và tiền bồi thường, cuối cùng là tự tát vào mặt mình một trăm cái bạt tai ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Dương Quan Quan mỉm cười và nói: “Anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe nhầm chứ? Bọn họ làm loạn ở trong nhà của tôi mà lại là đúng, ngược lại tôi mới là người sai à?”
Sau khi nói xong lời này, cô ấy xoay người đối diện với Án Cường, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu như anh muốn chết thì cứ nói thẳng ra đi, tôi tiễn anh đi gặp sư phụ của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bây giờ Dương Quan Quan thật đúng là có chút khí phách hơn người đó, cho cô ấy thời gian vài năm để trưởng thành, tương lai cô ấy chắc chắn sẽ là nữ tông sư có thể một mình đảm đương một phía.
“A, đây là thư kí của tôi, là Dương Quan Quan mà tôi bồi dưỡng ra đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý và càng thêm yêu thích cô ấy hơn nữa.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chán rồi, hắn nói với Dương Quan Quan: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi, hôm nay chúng ta đi đường mệt nhọc rồi, phải nghỉ ngơi một chút.”
Án Cường khẽ ngẩn người, anh ta quay đầu lại và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày là con tôm con tép nào thế, mày có tư cách lên tiếng ở đây à?”
Tề Đẳng Nhàn tiến về phía trước hai bước, hai tay nhét vào trong túi, cứ như vậy thản nhiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc này, mấy tên đàn em mà Án Cường mang đến cũng bắt đầu trở nên cảnh giác, ai nấy đều siết chặt con dao phay đang giấu trong tay áo.
“Nói lại lần nữa xem nào?” Tề Đẳng Nhàn khẽ nghiêng người về phía trước, hắn hỏi và ra vẻ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cái tên Án Cường này khá là có tiếng ở trong Long Môn Thượng Hải, hơn nữa còn rất biết cách theo lành tránh họa.
Anh ta có một loại thiên phú mà người khác không có, đó chính là khả năng nhận biết vượt qua người thường, anh ta có một loại khứu giác vô cùng nhạy cảm đối với nguy hiểm!
Vào lúc này, Án Cường chỉ cảm thấy sởn gai ốc, da gà toàn thân cũng không tự chủ được mà nổi hết lên, hô hấp gần như bị hơi thở lạnh như băng đông cứng!
Hơn nữa, người đàn ông ở trước mặt anh ta đã trở nên mờ nhạt rồi, cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên tối đen như mực.
Thứ duy nhất còn xuất hiện ở trước mắt anh ta chính là một con hổ Siberia khổng lồ đang mở to đôi mắt và chuẩn bị săn mồi!
“Mẹ nó, mày là cái thá gì chứ, mày bảo anh Cường nói lại lần nữa thì anh Cường phải nói lại lần nữa à?” Một tên đàn em cười khẩy và trực tiếp rút con dao ở trong tay ra.
Tề Đẳng Nhàn đánh mắt qua đó, nhìn liếc qua con dao rồi lại nhìn chằm chằm vào Án Cường.
Trên trán Án Cường bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, anh ta ừng ực nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Trên thực tế, trong suốt quá trình này, trên người Tề Đẳng Nhàn cũng không hề tỏa ra sát khí hoặc là cái thứ gọi là cảm giác áp bức của nhân vật lớn kia, hắn chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn Án Cường mà thôi.
Đám người xung quanh đều cảm thấy hắn chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí còn không lợi hại bằng Dương Quan Quan hiên ngang lẫm liệt.
Án Cường tát một cái vào đầu đàn em, sau đó xấu hổ cười cười.