Thân thể Dương Quan Quan run rẩy không thôi, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên, cô ta thật sự không ngờ tới Dương gia lại làm tới cùng như vậy!
Vì đuổi cùng giết tận cô ta, thậm chí họ còn dám động vào cả người bố đã mất của cô ta!
Cho dù thế nào đi nữa thì Dương Trí cũng là con cháu mang dòng máu của Dương gia.
Hai tên kia đang chuẩn bị cởi thắt lưng quần ra tè bậy, phát hiện Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi sửng sốt.
Advertisement
"Hai chúng mày đem quan tài vận chuyển đi đâu?" Dương Quan Quan thanh âm phát run, lạnh lùng hỏi.
Hai tên này vội vàng duỗi tay đặt lên thắt lưng quần, sau khi nhìn rõ là Dương Quan Quan, cả hai nhếch miệng nở nụ cười chế giễu: "Thì ra là con gái của Dương Tam ngốc!”
“Đúng là cô chưa từ bỏ ý định nhit, còn dám trở lại Thượng Hải? Muốn tranh giành gia sản sao?”
Advertisement
Dương Quan Quan lạnh lùng nói: "Các người vận chuyển quan tài đi đâu? Nói mau lên!”
“Ha ha ha, Dương Tam Ngốc đã sớm bị Dương gia loại bỏ khỏi gia phả, quan tài ấy hả, ngay cả xương cốt đều bị chúng ta làm cho bầm dập rồi, quan tài còn có ích lợi gì đâu?” Một người mở miệng cười to nói.
Nắm tay Dương Quan Quan chợt nắm chặt, truyền đến tiếng vang giòn tan.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu cụp mắt, chắp tay làm hình tượng Phật.
Đức Phật thường cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt hiền lành, nhưng một khi trợn mắt mở to, sẽ hóa thành Kim Cương Hàng Ma(*).
(*) Vị thần Phật giáo là một chiến binh hung dữ cầm kim cương, được cho là có sức mạnh để khuất phục ma quỷ và linh hồn ma quỷ, thường được cầu khẩn để bảo vệ và thanh tẩy.
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn, hai tên này đã không còn xứng làm người, thậm chí ngay cả Dương gia cũng không xứng làm người nữa.
Đào người chết đã qua đời nhiều năm như vậy lên, thật sự ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nhưng Dương gia vì tài sản mà chuyện gì cũng dám làm!
"Bầm dập xương cốt? Bố tôi, chẳng lẽ không họ Dương, không phải con cháu Dương gia sao?!” Dương Quan Quan giận dữ quát hỏi, một đầu tóc ngắn dường như muốn nổ tung.
“Chẳng qua Dương Tam Ngốc chỉ mang họ Dương mà thôi, ông ta thật sự không xứng làm người của Dương gia chúng ta! Một kẻ ngốc như vậy, nói ra như muốn sỉ nhục Dương gia!” Người nọ cười khinh thường.
"Nếu con gái của Dương Tam Ngốc đã về Thượng Hải rồi, vậy thì mau thành thật quỳ xuống, cùng chúng ta trở về Dương gia, sau đó công khai từ bỏ quyền thừa kế tài sản."
"Như vậy cả nhà đều vui."
Dương Quan Quan nhe răng cười giễu cợt: "Vì chút tài sản này mà Dương gia chuyện gì cũng làm sao, ngay cả huyết mạch thân tình cũng không thèm để tâm! Tốt, tốt lắm!”
“Huyết mạch thân tình? Con gái của kẻ ngốc như cô còn nói tới huyết mạch thân tình?" Hai tên này nhìn nhau cười nhạt "Thậm chí việc cô mang họ Dương, đối với nhà họ Dương đã là một loại sỉ nhục rồi!”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mở mắt, nhìn về phía hai người.
Quan công không mở mắt thì thôi, mở mắt là muốn giết người!
Không đợi Dương Quan Quan trả lời, thân thể Tề Đẳng Nhàn đã nhanh chóng tiến về phía trước, giống như sấm chớp, trong phút chốc đã đi đến trước mặt người đang nói!
“Ầm!”
Chân phải Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước, tạo thành hình cung, sau đó đem trọng tâm thân thể di chuyển về phía trước, khuỷu tay đánh ra!
Khuỷu tay này vừa đánh ra, tựa như một ngọn núi lớn sụp xuống mang theo âm thanh dọa người.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn!
Nếu như lão đồ tể và Dạ Ma nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nặng tay như vậy, chỉ sợ đều sẽ líu lưỡi cảm thán một câu —— dùng dao mổ trâu giết gà(*).
(*) làm việc nhỏ mà phải dùng sức lực lớn.