Dương Quan Quan lại có hơi mờ mịt, lần này cô ta trở lại Thượng Hải, nói là muốn tìm nhà họ Dương báo thù, nhưng trên thực tế, phải báo thù như thế nào thì cô ta cũng không biết rõ ràng.
Cho đến khi Dương Phỉ Phỉ làm ra những chuyện đó, khiến cô ta phẫn nộ, cô ta mới có mục tiêu xử lý Dương Phỉ Phỉ, làm cho Dương Phỉ Phỉ phải sám hối cả đời.
Hiện tại, mục tiêu này đã đạt thành, cô ta liền trở nên mờ mịt.
Xét đến cùng, bởi vì cô ta là một cô gái tâm địa thiện lương, không độc ác như Dương Phỉ Phỉ, nếu không thì hiện tại cô ta đã có một bụng ý tưởng đối phó nhà họ Dương như thế nào.
Advertisement
Từ Ngạo Tuyết ở một bên nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là chờ Dương lão gia tử mất, sau đó lấy gia sản được chia cho, tiếp theo có thể thử liên thủ cùng nhà họ Tiết, đánh cho toàn bộ nhà họ Dương trực tiếp rơi xuống hàng ngũ gia tộc hạng hai, hạng ba.”
“Dù sao, cô được chia tiền, nhà họ Dương sẽ luôn ghi hận cô.”
“Cho nên, phải làm thì làm cho triệt để luôn đi!”
Advertisement
“Hoặc là, đến lúc đó để cô nắm giữ toàn bộ nhà họ Dương.”
Ánh mắt của thiên nữ đế đô như Từ Ngạo Tuyết đúng là không tầm thường, tựa như một câu đánh thức người trong mộng nhắc nhở Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan gật đầu nói: “Không sai, cô nói không sai! Tôi phải cảm ơn cô vì đã đề xuất con đường cho tôi!”
Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn tôi, bởi vì tôi cũng rất khó chịu với đám rác rưởi nhà họ Dương.”
“Nếu muốn báo thù, vậy hẳn là đã có mạch suy nghĩ tương đối rõ ràng, không nên giống như một con ruồi nhặng không đầu đâm lung tung.”
“Lập kế hoạch, vĩnh viễn là điều quan trọng nhất.”
Tề Đẳng Nhàn nghe những lời này của Từ Ngạo Tuyết, không khỏi sởn tóc gáy, lạnh hết cả sống lưng.
Cmn, không phải trong lòng người phụ nữ này đã có kế hoạch báo thù hắn như thế nào rồi chứ?
Hai lần lửa đạn liên miên trong phòng hóa trang lần trước, không phải cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy da đầu cũng lạnh hết cả lên, luôn cảm thấy người phụ nữ Từ Ngạo Tuyết này quá nguy hiểm.
Sau khi Từ Ngạo Tuyết nói xong lời này, còn bất thình lình liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, hắn thấy được thì không khỏi run rẩy, trời mới biết người phụ nữ này đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa nào?!
Hiện tại nghĩ đến, Tề Đẳng Nhàn đã không có gì có thể uy hiếp được Từ Ngạo Tuyết.
Trước đây ở Trung Hải có thể ăn cô ta đến gắt gao là bởi vì trong tay hắn nắm giữ quyền sinh sát tập đoàn Từ thị, nếu hắn không thoải mái thì có thể khiến cho tập toàn Từ thị trực tiếp đóng cửa.
Về sau, lại là vì Từ Ngạo Tuyết bị Tiết Cương ám sát, suýt nữa tiêu đời, có thể nói mạng nhỏ bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng hiện tại, những thứ có thể uy hiếp càng ngày càng ít.
“Điều tiếp theo mình cần phải làm là kiên nhẫn chờ đợi, trong khoảng thời gian này nhân tiện làm bản thân mạnh mẽ hơn, về sau cũng có thể chắc chắn hơn một ít!” Dương Quan Quan nghĩ thầm trong lòng, hơi hơi nắm chặt nắm tay, cảm thấy rất có lòng tin.
Tề Đẳng Nhàn thấy Từ Ngạo Tuyết còn đi theo bọn họ, nhíu mày nói: “Cũng ra ngoài rồi, cô còn đi theo tôi làm gì?”
Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói: “Vì tránh cho nhà họ Dương trả thù tôi, tạm thời đi theo bên cạnh anh cũng tương đối tốt. Chờ cho chuyện này yên lặng hơn một chút, tôi sẽ về lại đế đô!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Nhà họ Triệu bảo cô đính hôn với Dương Tĩnh, kết quả chuyện này lại bị phá hỏng, cô sẽ không được tốt lành chứ gì?”
“Tôi không có gì không tốt lành cả, nhà họ Triệu sẽ không tính chuyện này lên đầu tôi, mà sẽ tính món nợ này lên người anh. Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, bị tên cặn bã như anh bắt nạt, tôi có thể làm cái gì?” Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Tiếp theo, khảo hạch của anh là phần khó của phần khó.”
“Nếu anh thất bại, như vậy, anh và Dương Quan Quan hơn phân nửa đều sẽ phải chết ở Thượng Hải.”