Tề Đẳng Nhàn như cũ không hề dao động, vẫn đứng bên cạnh bàn bài.
Kiều Thu Mộng bị hắn làm cho tức giận tới mức nhịn không được, thấp giọng nổi giận nói: “Anh định làm gì? Có tự biết rằng bản thân anh được mấy cân mấy lạng hay không? Việc của những nhân vật như vậy là chỗ mà anh có thể chen vào sao?”
“Hai người bọn họ bắt tay nhau bắt nạt sếp của tôi, chẳng lẽ tôi cứ đứng nhìn thôi sao?” Tề Đẳng Nhàn lại nhàn nhạt nói.
Kiều Thu Mộng gần như sắp hôn mê, nói: “Anh cũng biết rằng bọn họ đang bắt nạt sếp nhà anh sao! Ngay cả sếp của anh mà cũng dám bắt nạt, vậy anh cảm thấy bản thân mình ở trước mặt họ thì tính là cái gì?”
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Tôi còn cảm thấy tôi chính là cha của bọn họ đấy!”
“Đồ không biết sống chết!” Vương Hổ trực tiếp lạnh lùng mở miệng, hai mắt như đao mang theo sát ý phóng tới.
“Anh đây là tự tìm đường chết? Nếu anh còn tiếp tục nhảy nhót lung tung giống như vai hề thì đừng trách tôi không nể mặt mũi của Tiểu Long.” Từ Ngạo Tuyết cũng lạnh lùng nói.
Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn đều gần như ngất đi.
“Con mẹ nó, tên nhãi này ngông cuồng quá rồi, lại dám nói như vậy! Tìm chết đúng không?”
“Tôi chưa từng thấy qua ai ngu ngốc như vậy, thế mà dám tự xưng là cha của hai vị đại lão, tôi thấy là đợi một chút nữa chắc chắn hắn sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn rồi.
“Sao lại có loại người ngốc như vậy trà trộn vào trên thuyền được vậy? Sao thị trưởng Hoàng còn không nhanh chóng vứt hắn xuống biển để hắn tự mình bơi về đi?”
Lý Vân Uyển nghe thấy những lời này của mấy người xung quanh thì nhịn không được cười khổ lắc đầu, Tề Đẳng Nhàn này xấu tính thật.
Nếu bạn khách khí với hắn thì hắn có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt với bạn, nhưng nếu bạn cứ nhất quyết chính trực với hắn, vậy lời hắn nói ra có thể khiến người tức chết.
Hướng Đông Tinh nói: “Quy tắc cũng có thể sửa, chỉ cần có thể trả giá nổi!”
Cô ta hơi nắm chặt tay mình lại, sau đó nói: “Tôi để phó trưởng phòng Tề Đẳng Nhàn tới thay tôi đánh ván bài này, tôi nguyện lấy thêm 10% cổ phần ra làm tiền đặt cược!”
“Oanh!”
Mọi người ở hiện trường chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung rồi.
Lý Vân Uyển cũng trợn mắt há mồm, cô ta vẫn luôn biết rằng Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng nổi cảnh Hướng Đông Tinh vì để hắn có thể quang minh chính đại gia nhập bàn bài mà trực tiếp hào khí lấy thêm 10% cổ phần tới làm tiền cọc?
Loại xí nghiệp chất lượng tốt như tập đoàn Hướng thị này, 10% cổ phần trị giá bao nhiêu đây? Một tỷ? Hai tỷ? Hay là ba tỷ đây?
Kiều Thu Mộng cũng ngây ngẩn cả người, một đại nhân vật như Hướng Đông Tinh chính mình còn xa lắm mới với tới được, vậy mà tình nguyện bỏ ra 10% cổ phần chỉ để Tề Đẳng Nhàn tham gia vào ván bài này?!
“Đầu Hướng tổng bị hỏng rồi hả, vậy mà dám để cho hắn tham gia vào ván bài này? Đây không phải là tặng không cổ phần cho người ta sao?”
“Đoán chừng là do Hướng tổng thua tới đỏ mắt rồi nên đầu óc mơ hồ….Vậy mà lại đi tin tưởng một tên nhãi không đáng tin như vậy.”
“Đúng vậy, tên nhãi này vừa nhìn là biết không có bản lĩnh gì, ngay cả bộ âu phục tử tế cũng không có thì biết đánh bài như nào hả?”
tè ngạo tuyết hơi nhướng lông mi lên, lạnh lùng hỏi: “Hướng Đông Tinh, cô xác định muốn làm vậy sao?”
Hướng Đông Tinh không để ý tới cô ta, quay đầu nói với Kiều Thu Mộng: “Kiều tổng, cảm phiền cho tôi mượn tiên sinh nhà cô một chút, giúp tôi đánh ván bài này.”
“A….Được được được….” Kiều Thu Mộng mơ màng đồng ý, buông lỏng tay Tề Đẳng Nhàn ra đi tới một bên xem.
Vương Hổ trầm giọng nói: “Nếu Hướng tổng đã mời chi viện bên ngoài rồi, vậy không phải tôi và Từ tổng cũng có thể mời chi viện sao?”
“Mời ai cũng không sao cả, nhanh chút là được.” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn dựa gần vào Hướng Đông Tinh ngồi xuống, chán tới chết mà nghịch ngợm đùa giỡn 2 con chip đảo qua đảo lại trong tay.
Thấy Tề Đẳng Nhàn ngồi ở một bên bàn hội tụ đủ ba vị đầu sỏ lớn, trong nhất thời Kiều Thu Mộng cảm thấy có chút không chân thật.
Lý Vân Uyển đi tới bên cạnh Kiều Thu Mộng, nói: “Mộng Mộng, ngài Tề là người của tập đoàn Hướng thị, người hắn giúp lại là sếp tổng nhà anh ta, cậu đừng nên quấy rầy thì hơn.”
Cảm xúc của Kiều Thu Mộng đột nhiên kích động hẳn lên, cắn răng nói: “Vân Uyển, cậu có nghe thấy không? Hướng tổng muốn bỏ ra 10% cổ phần chỉ để hắn nhập cuộc thôi đấy!”
“Không biết dựa vào cái gì mà Hướng tổng lại tin tưởng hắn như vậy!”
“Nhưng nếu hắn thua thì sao? Nếu thua phải làm sao bây giờ!”
“10% cổ phần kia sẽ thuộc về đối phương, nếu Hướng tổng muốn truy cứu thì hắn bồi thường nổi sao?”
“Bán cả Kiều gia đi cũng không đền nổi được đâu!”
Lý Vân Uyển ngẩn người, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Kiều Thu Mộng: “Cậu phải kiên nhẫn và tin tưởng hắn một chút, nếu không sẽ có một ngày cậu vì những lời nói ngôn hành cử chỉ của mình mà hối hận đấy.”
“Những lời này là mình nói nghiêm túc đấy, cậu đừng cảm thấy là mình chỉ đang nói cho có hay đùa giỡn cậu cái gì đâu.”
Tuy rằng Lý Vân Uyển có tâm tư ‘nhặt của hời’ nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở Kiều Thu Mộng hai câu, dù sao thì hai người cũng có quan hệ bạn bè tốt nhiều năm.
Nói rõ ràng một ít trước, chẳng sợ dù sau này mình có theo đuổi Tề Đẳng Nhàn thì Kiều Thu Mộng cũng không thể nói được gì.
Kiều Thu Mộng lại hừ lạnh nói: “Vân Uyển, mình không biết hắn rót mê hồn gì cho cậu….Nhưng hắn là dạng người như nào thì mình biết rất rõ!”
Lý Vân Uyển nghe vậy thì không nói thêm gì nữa.
“Ngay cả vợ hắn mà cũng không tin hắn, cảm thấy hắn không dùng được thì không biết Hướng tổng nghĩ như thế nào nữa?”
“Aiz, Hướng tổng đây là có bệnh vái tứ phương, khiến tôi cảm thấy là thà tin là tôi nói khoác còn hơn là tin vào tên nhãi như hắn!”
“Đúng vậy….Người quá không đáng tin rồi, ngay cả vợ hắn cũng không tin tưởng hắn thì có thể có bản lĩnh gì được?”
Kiều Thu Mộng nghe thấy mấy lời này thì chỉ trầm mặt xuống không nói gì.
Lý Vân Uyển cảm thấy nếu Kiều Thu Mộng thường xuyên ở trường hợp công chúng nói mấy lời như vậy thì ngày tháng cô ta và Tề Đẳng Nhàn đường ai nấy đi cũng không còn xa nữa.
Tuy rằng mỗi lần Tề Đẳng Nhàn đều một bộ dạng không để ý chút nào nhưng kiên nhẫn của một người chung quy lại cũng có mức độ.
Từ Ngạo Tuyết mở miệng nói: “Hướng tổng một lời đã định, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy. Đây là tiệc tối do thị trưởng Hoàng tổ chức, hẳn là ông ta cũng không muốn chúng ta chỉ vì hứa hẹn mà xé rách mặt nhau, nên cô đã chắc chắn chưa?”
“A….” Hướng Đông Tinh lại chỉ cao ngạo cười lạnh một tiếng mà không trả lời.
“Được rồi, nếu Hướng tổng đã quyết ý như vậy thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí nữa!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
Nói xong lời này, cô ta quay đầu nói với Vương Hổ: “Mời tiên sinh Diệp Kế Hùng tới giúp chúng ta nhân tiện cũng gặp mặt với phó trưởng phòng Tề của tập đoàn Hướng thị một lần!”
Lời này vừa ra lập tức khiến hiện trường sôi trào.
“Diệp Kế Hùng? Trời ạ, quan hệ của Từ tổng cũng thật đáng sợ….Vậy mà mời được thần bài tiên sinh Diệp Kế Hùng của thành phố Kinh Đảo tới giúp!”
“Thần bài Diệp Kế Hùng? Truyền nhân của thế gia đánh cược đó sao, lúc ấy mới mười sáu tuổi đã ở Las Vegas thu hoạch được thanh danh thần bài Poker đó!”
“Đâu chỉ có thế? Tiên sinh Diệp Kế Hùng có thể nói là quét ngang tất cả bàn đánh cược trong lẫn ngoài nước, đại lão thua ở trong tay anh ta nhiều vô số kể.”
Hướng Đông Tinh nghe thấy cái tên này thì mí mắt giật liên hồi, nhịn không được quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng lại chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn vân đạm phong khinh như cũ, biếng nhác dựa vào trên ghế, trên mặt lẫn bộ dáng đều biểu hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.