Chương 107: Vạn Uyên chạy rồi!
"Thế nhưng là, công pháp của Chỉ Nhu đã định hình, nên làm cái gì bây giờ? Nha đầu Chỉ Nhu này vô cùng khát vọng thực lực của mình trở nên mạnh hơn, biết mình sau này không thể đột phá, thời gian lâu dài thật sự sẽ xảy ra vấn đề!"
Liên quan đến con đường võ đạo của Phong Chỉ Nhu, làm cô cô của nàng làm sao có thể bình tĩnh được.
"Không nên gấp, vừa rồi không phải Diệp Viễn nói hắn có biện pháp sao?" Hiển nhiên Hô Diên Dũng bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, vội vàng nói.
"A, đúng rồi, Diệp Viễn ngươi có biện pháp nào? Chỉ cần có thể để Chỉ Nhu tiếp tục tu luyện, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!" Phong Nhược Tình bật thốt lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Nhược Tình bỗng nhiên ý thức được có chút không ổn.
Nếu như Diệp Viễn có yêu cầu gì quá đáng, chẳng lẽ nàng cũng sẽ đáp ứng sao?
Nghĩ đến đây, trên mặt Phong Nhược Tình không khỏi nổi lên một vầng ửng đỏ, nàng vội vàng quay mặt đi.
Ngay từ đầu Diệp Viễn lại không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy ửng đỏ trên mặt Phong Nhược Tình, mới không khỏi ngẩn người.
Thế nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, nhất thời nhịn không được suy nghĩ tới các loại yêu cầu lung tung.
Tuy nhiên lúc này Hô Diên Dũng cũng ở một bên, hiển nhiên không phải lúc để liếc mắt đưa tình, như thế để cho cô nương nhà người ta biết giấu mặt vào đâu chứ!
Cũng may hiện tại Diệp Viễn đã lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước, khống chế tâm tình của mình rất dễ dàng.
"Phong lão sư không cần khách khí, vấn đề của Phong sư tỷ cũng không khó giải quyết, chỉ là nếu như để ta giải quyết có khi nàng không chịu, đành phải mượn tay của người rồi." Diệp Viễn khoát khoát tay, nghiêm túc nói.
Phong Nhược Tình thấy có vẻ như Diệp Viễn không sinh ra hiểu lầm gì đó, không khỏi âm thầm trách cứ mình không biết xấu hổ, lại suy nghĩ lung tung, còn không thẳng thắn bằng một thiếu niên như người ta.
Tuy nhiên, sau khi trách cứ vẫn còn có chút u oán nho nhỏ.
Đổi lại là người khác, nghe nàng nói lời như vậy sợ là đã sớm có ý nghĩ kỳ quái, nhưng Diệp Viễn lại như không chú ý gì đến, điều này không khỏi làm Phong Nhược Tình sinh ra một chút hoài nghi với mị lực của mình.
"Có biện pháp nào, ngươi nói nhanh đi!" Phong Nhược Tình vội la lên.
"Ừm, thật ra vấn đề lớn nhất của Phong sư tỷ chính là, công pháp tu luyện không phù hợp với thể chất của nàng. Muốn giải quyết vấn đề này, mấu chốt nằm ở bốn chữ 'm dương điều hòa' !" Diệp Viễn nói.
"m dương điều hòa?" Phong Nhược Tình nhắc lại bốn chữ này một chút, lại lắc đầu, hiển nhiên là vẫn không hiểu Diệp Viễn đang nói gì.
Diệp Viễn tiếp tục nói ra: "Nguyên nhân bởi vì công pháp của Phong sư tỷ, dẫn tới dương khí trong cơ thể quá thịnh, từ đó làm cho thân thể của nàng mười phần bài xích nguyên lực. Dưới tình huống như vậy, tiếp tục tu luyện công pháp ban đầu thì sẽ ngày càng nghiêm trọng. Biện pháp tốt nhất, chính là tán công trùng tu, lựa chọn sử dụng một môn công pháp thích hợp với thể chất của nàng để tu luyện lại từ đầu."
Phong Nhược Tình cau mày nói: "Thì ra biện pháp ngươi nói chính là cái này! Hiện tại đang là thời kỳ vàng son để tu luyện của Chỉ Nhu, một khi tán công trùng tu, khổ công những năm này đều hoàn toàn uổng phí, mà lại cũng chậm trễ tu hành. Cho dù ta đi nói, nàng cũng không có khả năng sẽ đáp ứng, cái này so với giết nàng còn làm cho nàng khó chấp nhận hơn."
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng không để ý, lại nói ra: "Được rồi, đã như vậy, chỉ có thể dùng một loại phương pháp khác, có điều loại phương pháp này sẽ làm cho con đường võ đạo sau này của Phong sư tỷ càng trở nên gian nan hơn. Đương nhiên, một khi nàng tu luyện có thành tựu, thực lực cũng sẽ vượt xa võ giả cùng đẳng cấp."
Hai mắt Phong Nhược Tình tỏa sáng hỏi: "Biện pháp gì?"
"Lại lựa chọn cho Phong sư tỷ một môn công pháp thuộc tính âm nhu, từ giờ trở đi hai môn công pháp đồng thời tu luyện! Ta mới vừa nói, mấu chốt chính là bốn chữ 'm dương điều hòa', chỉ cần để nguyên lực trong cơ thể nàng đạt tới trình độ âm dương điều hòa, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng."
"Thì ra còn có thể như vậy ư? Quá tốt rồi!" Phong Nhược Tình nghe vậy đại hỉ.
"Phong lão sư chớ cao hứng quá sớm."
"Sao vậy?"
"Loại biện pháp này mặc dù có thể giải quyết vấn đề của Phong sư tỷ, nhưng yêu cầu về công pháp rất cao. Hai loại công pháp nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tồn tại. Dùng loại biện pháp này, Phong sư tỷ nhất định phải tạm dừng tu luyện công pháp hiện tại, sau đó đem một môn công pháp khác tu luyện tới trình độ ngang hàng với nó. Hai dà... Dù cho dựa vào tư chất của Phong sư tỷ, sợ là cũng phải mất một năm. Nói cách khác, trong vòng một năm này, Phong sư tỷ sẽ không có tiến thêm!"
Phong Nhược Tình nghe vậy cũng không chút nào để ý, nói ra: "Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao như vậy cũng tốt hơn nhiều so với tán công. Vậy bây giờ ta trở về giúp Chỉ Nhu chọn lựa một môn công pháp thích hợp!"
Nói xong, Phong Nhược Tình quay người muốn đi gấp.
Diệp Viễn vội vàng chặn lại nói: "Từ từ đã!"
"Còn có chuyện gì sao? Mấy ngày nay chắc chắn vì chuyện này mà trong lòng phiền muộn, ta phải tìm nàng nhanh một chút." Trong lòng Phong Nhược Tình nóng như lửa đốt.
Diệp Viễn thở dài nói: "Dục tốc bất đạt, việc này không phải một hai ngày có thể giải quyết, ngươi bây giờ đi cũng không giúp được, gấp cái gì."
"Thế nhưng mà..."
"Không phải ta hù dọa Phong lão sư, nhưng phải chọn lựa công pháp này thật cẩn thận. Nếu chọn một công pháp và công pháp hiện tại nàng đang tu luyện không thể hỗ trợ lẫn nhau, về sau tạo thành phiền phức càng nhiều hơn so với hiện tại!"
"A? Vậy... Vậy phải như thế nào cho tốt?" Phong Nhược Tình không biết nên làm gì nữa rồi.
"Không biết Phong lão sư có ngọc giản của công pháp mà sư tỷ đang tu luyện hay không?"
"Cái này... Ở phòng của ta có, ta đi lấy cho ngươi." Phong Nhược Tình do dự một chút, vẫn nói ra.
Rất rõ ràng Diệp Viễn muốn xem môn công pháp này, đây vốn là điều tối kỵ của võ giả, nhưng Phong Nhược Tình ngẫm lại sư phụ sau lưng Diệp Viễn, thì liền bình thường trở lại.
Diệp Viễn tiến bộ thần tốc như thế, công pháp của hắn làm sao có thể thấp cấp hơn so với công pháp mà Phong Chỉ Nhu tu luyện?
Chẳng những không thấp, mà còn cao hơn không chỉ một hai cái cấp bậc!
Đánh vỡ đầu Phong Nhược Tình cũng không nghĩ ra, công pháp gì có thể khiến người ta trong thời gian hơn một tháng, từ Nguyên Khí tầng một tu luyện tới Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong!
Mặc dù trong đó cũng gặp không ít cơ duyên, nhưng công pháp của Diệp Viễn vô cùng lợi hại, đây là chuyện rõ rành rành.
Diệp Viễn nhẹ gật đầu, Phong Nhược Tình lập tức đi về chỗ ở của mình lấy công pháp.
Phong Nhược Tình đi không lâu sau, Đường Vũ cũng tới.
"Diệp sư huynh, chúc mừng ngươi đã xông qua Cửu Thiên Lộ thành công, trở thành người đầu tiên trong ngàn năm qua của Học Viện Đan Vũ dùng Nguyên Khí Cảnh qua cửa thành công!" Đường Vũ chúc mừng từ đáy lòng.
Rõ ràng mới quen biết Diệp Viễn được hơn một tháng, Đường Vũ lại có loại cảm giác giống như cách một thế hệ.
Diệp Viễn chỉ dùng thời gian hơn một tháng ngắn ngủi để hắn chuyển gọi từ Diệp sư đệ sang gọi Diệp sư huynh.
Diệp Viễn bây giờ, đã là người mà hắn phải ngước lên nhìn.
Nhưng Diệp Viễn không bởi vì kéo ra cấp bậc với Đường Vũ mà xa lánh hắn, cười nói: "Đa tạ Đường huynh, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, may mắn mà thôi."
Đường Vũ cũng chào Hô Diên Dũng một tiếng, ngồi bên cạnh Diệp Viễn, mở miệng nói: "Ta đến ngoại trừ chúc mừng Diệp sư huynh, còn mang đến một chút tin tức, chắc hẳn Diệp sư huynh sẽ cảm thấy hứng thú."
"Ồ? Đường huynh mời nói." Diệp Viễn cũng là bị một câu của Đường Vũ khơi lên lòng hiếu kỳ.
"Hôm nay ta cũng ở trong đám người quan sát Diệp sư huynh xông Cửu Thiên Lộ, lại thật vừa đúng lúc để cho ta nhìn thấy Vạn Uyên. Lúc ấy hắn cách ta không xa, ta biết hắn cùng Diệp sư huynh không hợp nhau, nên có chút để tâm. Ngay lúc Diệp huynh đột phá đến Nguyên Khí tầng chín ở cửa thứ hai, Vạn Uyên lặng lẽ rút lui ra khỏi đám người. Ta thấy thế nên cũng đi theo, lại phát hiện ngay cả chỗ ở hắn cũng không về, trực tiếp ra khỏi học viện!" Đường Vũ nói.