Chương 108: Kinh sợ một kiếm mà lui bước!
"Chạy rồi? Thật là một tên nhát gan." Diệp Viễn nghe vậy sửng sốt nói.
"Thật có lỗi với Diệp sư huynh, thực lực của Đường Vũ thấp, không giữ lại hắn được, đành phải trơ mắt nhìn hắn chạy mất." Đường Vũ hổ thẹn nói.
Mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại Đường Vũ cảm thấy mình quá vô dụng.
Gần đây Diệp Viễn phát sinh rất nhiều chuyện, thế nhưng một chuyện hắn cũng không giúp được.
Bây giờ đối với Diệp Viễn mà nói, Vạn Uyên đã là một con kiến, tiện tay là có thể nghiền chết. Nhưng đối với Đường Vũ mà nói, lại cường đại như núi cao.
Đường Vũ biết Vạn Uyên là đối thủ một mất một còn của Diệp Viễn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hắn chạy mất, chuyện này khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất lực và áy náy.
Diệp Viễn khoát tay nói: "Đường huynh không cần để ý, Vạn Uyên chỉ là cái tôm tép nhãi nhép mà thôi. Lại để hắn sống thêm mấy ngày, đợi ta trở về từ Rừng Sâu Vô Biên, ngay cả lão tử nhà hắn ta cũng dọn dẹp một thể!"
Trở về từ Rừng Sâu Vô Biên, phụ thân Diệp Hàng có lẽ cũng xuất quan!
Đến lúc đó, hai cha con hắn liên thủ, sẽ cho toàn bộ Tần quốc một cái kinh hỉ to lớn!
Đường Vũ nghe được âm thầm líu lưỡi, Diệp sư huynh quả nhiên vẫn bá khí như vậy, Tần quốc sợ là bất cứ người nào cũng không dám nói dọn dẹp Vạn Đông Hải, hắn lại nói đến thản nhiên như thế.
Diệp Viễn là người không chịu thua thiệt, chưa bao giờ tin quân tử báo thù mười năm không muộn, quan điểm của hắn là quân tử báo thù không qua đêm!
Phí Thanh Bình làm hại hắn kém chút mất mạng, giết!
Lâm Thiên Thành, Trương Hằng làm hại Lục Nhi biến thành như vậy, Diệp Viễn càng không để ý đến quy định của học viện, giết như thường!
Chưa từng có Nguyên Khí Cảnh xông qua được Cửu Thiên Lộ, Diệp Viễn cũng lại xông qua được!
Cuộc sống như thế, mới đủ vui sướng!
Đường Vũ cũng muốn cuộc sống như vậy, nhưng mà không phải mỗi người đều có thể sống cuộc sống như thế.
Cũng chỉ có tồn tại nghịch thiên như Diệp Viễn, mới có năng lực trải qua cuộc sống như vậy.
Hiển nhiên, Vạn Uyên là bị Diệp Viễn dọa sợ, mới có thể chạy trối chết vậy thôi!
Dưới hình thế này, Vạn Uyên cũng chỉ có thể dựa vào quy định của học viện. Nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, quy định chỉ là đồ trang trí.
Hiện tại Diệp Viễn chính là người điên, hắn đã dám giết Trương Hằng, dám giết Lâm Thiên Thành, đương nhiên làm sao lại sẽ không dám giết Vạn Uyên!
Lại nói, thù hận giữa Vạn Uyên và Diệp Viễn so với Lâm Thiên Thành còn lớn hơn!
Cho nên, ngay cả kết quả cuối cùng hắn cũng không để ý, đã chạy mất.
Vạn Uyên sợ kết quả sau khi Diệp Viễn đi ra, ngay cả chạy hắn cũng không chạy được nữa.
"Diệp sư huynh, thật ra còn có một việc, không biết có nên nói hay không." Đường Vũ lại nói.
"Đường huynh còn khách khí với ta cái gì? Có chuyện gì nói thẳng là được."
"Ta vẫn cảm thấy chuyện Lâm Thiên Thành nhằm vào Lục Nhi cô nương có chút kỳ quái, theo lý thuyết Lâm Thiên Thành chỉ là lúc ở Huyễn Linh tháp từng có một chút ân oán với ngươi, không đến mức hạ độc thủ như thế, ta nghĩ chuyện này có phải còn có ẩn tình khác hay không? Thế là hai ngày nay ta đều đang điều tra chuyện này, kết quả thật đúng là để cho ta tra ra chút manh mối." Đường Vũ nói.
Khi Diệp Viễn giết Trương Hằng và Lâm Thiên Thành, dưới cơn thịnh nộ cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Lâm Thiên Thành ghi hận chuyện ở Huyễn Linh tháp trong lòng.
Hiện tại nghĩ lại một chút, ngoài Huyễn Linh tháp mặc dù để Lâm Thiên Thành mất mặt, nhưng cũng không đến tình trạng không chết không thôi.
Nhưng mà hành động của Lâm Thiên Thành, hiển nhiên đã vượt qua ranh giới cuối cùng, khó tránh khỏi có chút không hợp với lẽ thường.
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, phía sau chuyện này lại còn có ẩn tình khác.
"Ý của Đường huynh là... Vạn Uyên?" Diệp Viễn rất nhanh liền hoài nghi đến Vạn Uyên.
Đường Vũ gật đầu nói: "Không sai! Có người nhìn thấy sau khi kết thúc cuộc thi ở Huyễn Linh tháp, Vạn Uyên và Liễu Nhược Thủy tìm tới Lâm Thiên Thành. Đương nhiên, lúc ấy bọn hắn nói cái gì, đã không có cách nào tra xét."
"Không cần tra xét, chắc chắn là bọn hắn giở trò quỷ! Mặc dù ta có chút xung đột với Lâm Thiên Thành trong cuộc thi ở Huyễn Linh tháp, nhưng cũng không đến tình trạng không chết không thôi. Lâm Thiên Thành vốn là người lòng dạ hẹp hòi, bị bọn hắn khích bác cho nên ghi hận trong lòng, làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái." Diệp Viễn sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Thế nhưng mà, Vạn Uyên đã chạy rồi, làm sao bây giờ?" Đường Vũ hỏi.
"Trước mắt kệ hắn đi, hiện tại quan trọng nhất là chuyện của Lục Nhi, chờ ta trở về từ Rừng Sâu Vô Biên lại thu thập hắn! Nhưng mà, Liễu Nhược Thủy lại là kẻ lòng dạ rắn rết! Nếu như ta đoán không lầm, chủ ý với Lục Nhi sợ là từ nàng mà ra!" Diệp Viễn đằng đằng sát khí.
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, chính là chỉ loại nữ nhân này đi." Đường Vũ nói.
Diệp Viễn đứng người lên, thản nhiên nói: "Ta đi một chuyến."
Nói xong, trực tiếp đi ra cửa.
Hô Diên Dũng nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử này, thật đúng là một khắc cũng không thể yên tĩnh!"
Đường Vũ cười khổ nói: "Diệp sư huynh chính là người tính tình ân oán rõ ràng, người khác đối tốt với hắn, hắn tốt với người gấp mười; người khác đối với hắn không tốt, hắn cũng trả người gấp mười!"
"Ai dà, náo thì náo đi, hắn đã xông qua Cửu Thiên Lộ rồi, đã cùng cấp với đệ tử hạch tâm của thượng tông, Tô Vũ Bách có lẽ cũng không dám làm loạn." Hô Diên Dũng thở dài.
...
Diệp Viễn vừa ra cửa, lại bị người ngăn ở cổng, người tới chính là Vũ Lạc Trần lúc trước ước chiến với Diệp Viễn.
"Diệp sư đệ ngươi thật sự là không tầm thường, vậy mà có thể lấy Nguyên Khí Cảnh xông qua Cửu Thiên Lộ!" Vừa thấy được Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần lập tức mở miệng khen ngợi.
"Thì ra là Vũ sư huynh, Cửu Thiên Lộ chỉ là may mắn mà thôi, không tính là gì." Diệp Viễn nhẫn nại tính tình nói.
Diệp Viễn biết Vũ Lạc Trần tới tìm hắn tỷ võ, nhưng hiện tại hắn nào có tâm tư luận võ với Vũ Lạc Trần?
"Hê hê, chắc hẳn Diệp huynh cũng đoán được ý đồ mà Vũ mỗ đến đây. Diệp sư đệ đã xông qua Cửu Thiên Lộ rồi, mà lại đột phá đến Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, nhất định có thực lực của Thiên cấp học viên! Không biết Diệp sư đệ có thể thực hiện ước định ban đầu, tỉ thí với ta một trận?" Vũ Lạc Trần cũng không che giấu, nói thẳng.
"Thật có lỗi với Vũ sư huynh, tiểu đệ hiện tại có việc, Vũ huynh muốn tỉ thí, hay là chọn thời gian khác đi." Diệp Viễn trực tiếp cự tuyệt nói.
Vũ Lạc Trần nghe xong, vội vàng gấp gáp nói: "Như vậy sao được? Ta biết chắc chắn ngươi lập tức muốn bế quan củng cố cảnh giới, hai ngày nữa lại là Vô Biên thí luyện, cái này đợi xuống cũng không biết phải đợi bao lâu! Chọn ngày không bằng đụng ngày, liền hôm nay đi!"
Đầy mắt Vũ Lạc Trần hiện lên chờ mong, xem bộ dáng là vô cùng ngứa nghề khó nhịn.
Đối với dạng người như Vũ Lạc Trần này mà nói, đánh nhau chính là toàn bộ cuộc sống của hắn!
Diệp Viễn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Vũ sư huynh, nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước chúng ta ước định chính là chờ ta tiến giai Thiên cấp mới tỷ thí mà? Thế nhưng hiện tại ta vẫn là học viên Địa cấp, Vũ sư huynh ép buộc như thế, khó tránh khỏi có chút lấy lớn hiếp nhỏ?"
"Cái này... Thế nhưng là lực chiến đấu của Diệp sư đệ quả thật kinh người, mặc dù vẫn là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, nhưng chắc chắn thực lực đã không thua Thiên cấp học viên. Bằng vào quan sát của ta, thực lực của Diệp sư đệ, hiện tại nhất định đã có thể leo lên võ bảng, mà chưa chắc đã xếp hạng ở dưới ta!" Vũ Lạc Trần cũng không phải dễ gạt như vậy.
Diệp Viễn vội vã đi tìm Liễu Nhược Thủy, lại bị Vũ Lạc Trần ngăn lại, rất là bực bội, nhịn không được nói: "Được, chỉ cần Vũ sư huynh tiếp một kiếm chính diện của ta, tỷ thí với ngươi lại có làm sao?"
Hai mắt của Vũ Lạc Trần tỏa sáng, kinh hỉ nói: "Thật chứ?"
"Tất nhiên là thật! Nhớ kỹ, là đón đỡ chính diện! Nếu ngươi tránh né, thì tha thứ cho ta không phụng bồi!" Diệp Viễn cường điệu nói.
"Ha ha, không sao cả! Tới đi!" Vũ Lạc Trần cười to nói.
Diệp Viễn lấy Thương Hoa Kiếm từ trong trữ vật giới ra, ra tay chính là một chiêu dung hợp kiếm ý!
Vẻ mặt Vũ Lạc Trần lúc trước còn tươi cười, lúc này sắc mặt lại đại biến, dường như kiếm ý kinh khủng kia khiến hắn hít thở không thông!
Dạng kiếm ý này làm sao có thể đón đỡ?
Vũ Lạc Trần vội vàng vận chuyển thân pháp, né tránh một kiếm này.