Chương 110: Tìm hiểu thực hư.
Nhìn ra được, Vũ Lạc Trần cũng không muốn trêu chọc Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn chẳng những thực lực mạnh, bối cảnh cũng cực kỳ thâm hậu.
Không nói thế lực của Tô gia lớn thế nào, chỉ cần lấy địa vị của Tô Vũ Bách ở Học Viện Đan Vũ, cũng không có mấy người dám trêu chọc.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Vũ Lạc Trần một chút: "Sợ? Sợ thì trở về đi, ta lại không cần ngươi đi theo."
Cái nhìn này kích thích Vũ Lạc Trần không nhẹ, hắn ngóc đầu lên nói: "Ai... Ai sợ? Không phải chỉ là Tô Nhất Sơn thôi sao, chờ ta tấn cấp Linh Dịch tầng ba, đánh hắn răng rơi đầy đất nha!"
"Hứ, còn chờ Linh Dịch tầng ba, nói cho cùng vẫn là ngươi sợ!" Diệp Viễn tiếp tục khinh bỉ nói.
Vũ Lạc Trần nghe lời này thiếu chút nhảy dựng lên, từ khi hắn tiến vào Học Viện Đan Vũ đến nay, trong từ điển còn không có cái chữ "Sợ" này.
Hắn một đường khiêu chiến, một đường đánh người, mới có địa vị hôm nay.
Trong số những người này, tự nhiên không thiếu một số nhân vật thân phận địa vị rất không tầm thường.
Nhưng mà không phải hắn đánh là đánh sao? Lúc nào sợ qua?
Sở dĩ hắn không muốn đi trêu chọc Tô Nhất Sơn, là bởi vì thời cơ còn chưa tới.
Tô Nhất Sơn đã là Linh Dịch cảnh tầng ba đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá đến Linh Dịch Cảnh tầng bốn.
Mười vị trí đầu võ bảng một tên so với một tên càng biến thái, Vũ Lạc Trần hoàn toàn chính xác là rất mạnh, thế nhưng đến loại giai đoạn này của hắn, có kẻ nào không mạnh?
Càng về sau, chiến đấu vượt cấp sẽ càng khó khăn, cho nên Vũ Lạc Trần không muốn trêu chọc mười học viên vị trí đầu võ bảng.
Chờ Vũ Lạc Trần đột phá Linh Dịch tầng ba, hắn sẽ đem bảng danh sách từng bước từng bước tỷ thí qua.
"Hôm nay ta cũng không tin! Không phải chỉ là Tô Nhất Sơn thôi sao? Ta đi cùng ngươi! Nếu hắn dám xuất thủ với ngươi, Vũ Lạc Trần ta tiếp nhận!" Đáng thương cho Vũ Lạc Trần, cứ như vậy trúng phép khích tướng của Diệp Viễn.
"Tùy ngươi, đến lúc đó đừng cụp đuôi chạy trốn là được rồi." Nói xong, Diệp Viễn cũng không quay đầu lại rời đi.
Vũ Lạc Trần ở phía sau vừa đuổi theo vừa nói: "Này, ngươi đem chuyện nói rõ ràng, ai cụp đuôi chạy trốn? Vũ Lạc Trần ta đào binh lúc nào..."
...
Nơi ở của học viên Thiên cấp và học viên đẳng cấp khác được tách riêng, đều ở phía sau núi cùng với nhóm giáo tập viên.
Mà nơi ở của bọn họ đều là viện môn riêng biệt, chiếm diện tích rất rộng, sẽ không lo bị người khác quấy nhiễu.
Diệp Viễn đi vào trước sân viện của Tô Nhất Sơn, hét lớn một câu: "Liễu Nhược Thủy, cút ra đây cho ta!"
Tiếng hét này Diệp Viễn vận đủ nguyên lực, truyền đi như phong ba gợn sóng.
Một câu, lập tức kinh động đến không ít người.
"Chuyện gì xảy ra? Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
"Nhìn xem, đây không phải là Diệp Viễn sao? Không phải hắn vừa xông qua Cửu Thiên Lộ sao? Như thế nào lại giống như tới nháo sự?"
"Ha ha, mấy ngày nay thật đúng là náo nhiệt, Diệp Viễn rất biết khuấy động không khí đấy, làm cho cả học viện cũng sôi trào lên, thật sự là một lớp đã lặng, một lớp khác lại lên mà!"
"A, đây không phải là Vũ Lạc Trần sao? Sao hắn lại nhập bọn với Diệp Viễn?"
"Ai biết được, gia hỏa này cũng là tên điên, hai kẻ điên cùng tiến tới."
"Lại nói, Liễu Nhược Thủy là ai? Nghe giống như là tên của nữ nhân, thế nào nàng lại đắc tội với Diệp Viễn?"
"A, hình như có chút ấn tượng, hình như còn là một đại mỹ nữ đó!"
"Ôi chà, ngay cả đại mỹ nữ cũng không buông tha, Diệp Viễn thật đúng là phát rồ mà!"
"Ha ha, vẫn là đừng đoán bậy, Diệp Viễn không yên tĩnh là thật, nhưng Lâm Thiên Thành với Trương Hằng kia là gieo gió gặt bão. Đổi lại là ngươi, ngươi có giết bọn hắn hay không? Vẫn là nhìn xem Diệp Viễn nói thế nào đi, không biết chừng Liễu Nhược Thủy này cũng là một trong số người đã khi dễ thị nữ của Diệp Viễn thì sao? Diệp Viễn gọi Liễu Nhược Thủy ở trước viện của Tô Nhất Sơn, các ngươi không cảm thấy kỳ quặc à?"
Xưa nay Diệp Viễn không sợ đem sự tình làm lớn chuyện, đường đường Đan Đế ở trong một quốc gia của phàm nhân còn phải nén giận, sẽ để cho hắn suy nghĩ không thông rồi.
Cảnh ngộ gặp phải ở kiếp trước, để Diệp Viễn hình thành tính cách có thù tất báo.
Bất kể hắn là cái gì cao thủ võ bảng, bất kể hắn là cái gì trưởng lão Hình đường, trực tiếp nghiền ép qua là được!
Hiện tại đánh không lại cũng không sao, đánh không lại cũng muốn buồn nôn chết ngươi!
Hô xong, Diệp Viễn chắp tay nhắm mắt đứng ở nơi đó, yên lặng chờ Tô Nhất Sơn ra.
Chỉ một lát sau, cửa viện của Tô Nhất Sơn "Kẹt kẹt" một tiếng, sắc mặt Tô Nhất Sơn xanh xám đi ra.
"Diệp Viễn, ngươi làm cái quỷ gì? Dám ở trước cửa của ta hô to gọi nhỏ, thật sự cho rằng không ai làm gì được ngươi rồi?" Tô Nhất Sơn lạnh lùng nói.
"Để Liễu Nhược Thủy đi ra, việc này không có liên quan đến ngươi, đi một bên chơi." Diệp Viễn há miệng nói ra làm cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Ở trong học viện, cho tới bây giờ chưa người nào dám nói chuyện với Tô Nhất Sơn như thế, Diệp Viễn thật sự là đủ bá khí đấy!
Có điều mọi người ngẫm nghĩ một chút thì cũng bình thường trở lại, ngay cả Tô trưởng lão Diệp Viễn cũng dám mắng, Tô Nhất Sơn thì tính là cái gì đâu?
Tô Nhất Sơn làm sao chịu được bị làm nhục như vậy, nghe xong vô cùng giận dữ: "Làm càn! Hôm nay ta muốn xem một chút, thiên tài xông qua Cửu Thiên Lộ đến cùng có bao nhiêu lợi hại!"
Khí thế của Tô Nhất Sơn toàn bộ triển khai, lấy thế thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Vũ Lạc Trần mặt không đổi sắc đứng ở trước người Diệp Viễn, để khí thế của Tô Nhất Sơn vì vậy mà trì trệ.
"Vũ Lạc Trần, ngươi đây là ý gì?" Tô Nhất Sơn xanh mặt quát.
"Không có ý gì, ngươi đừng động đến Diệp Viễn là được, cái khác ta mặc kệ." Mặt Vũ Lạc Trần không chút thay đổi nói.
Thật ra hiện tại Vũ Lạc Trần cũng rất phiền muộn, không hiểu thế nào chọc vào kẻ đại phiền toái Tô Nhất Sơn này.
Tâm tư của Vũ Lạc Trần đơn thuần không phải giả, nhưng hắn tuyệt không phải đồ đần, đồ đần làm sao có thể trở thành cao thủ võ bảng?
Nhưng là vì để có thể so một trận với Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần không quản được nhiều như vậy.
Đương nhiên, trong học viện có thể tỷ thí với hắn còn có rất nhiều, nhưng Vũ Lạc Trần có loại cảm giác, tỉ thí với Diệp Viễn hắn sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được!
Cái này thuần túy là một loại trực giác. Từ sau khi nhìn thấy một chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc kia của Diệp Viễn, hắn liền có loại trực giác này.
Cho nên hắn mới quấn chặt lấy để Diệp Viễn tỷ thí với hắn.
"Hay cho Vũ Lạc Trần ngươi, ngươi cũng đã biết hậu quả khi đối địch với ta?"
Vũ Lạc Trần kiêng kị Tô Nhất Sơn, làm sao Tô Nhất Sơn lại không kiêng kị Vũ Lạc Trần?
Mặc dù hắn cao hơn Vũ Lạc Trần một cái tiểu cảnh giới, nhưng thiên phú chiến đấu của Vũ Lạc Trần cực kỳ kinh người. Nếu đánh nhau thật, coi như hắn có thể thắng, cũng nhất định là thắng thảm.
"Ta không muốn đối địch với ngươi, ngươi chỉ cần không động đến Diệp Viễn, cái khác ta mặc kệ." Vũ Lạc Trần mặt không biểu tình lập lại.
Lời này đúng là nói nhảm, Diệp Viễn đến gây chuyện, tất nhiên muốn đối đầu với Tô Nhất Sơn, Tô Nhất Sơn không động đến hắn, chẳng lẽ chờ để bị đánh?
Tô Nhất Sơn không thể nói chuyện được với tên điên này, tức giận đến muốn nổ phổi.
"Hừ! Các ngươi tìm Liễu Nhược Thủy, chạy đến chỗ này làm cái gì?"
Tô Nhất Sơn không nói được với Vũ Lạc Trần, đành phải lùi lại mà nói chuyện khác, nói đến đạo lý.
"Chúng ta đã nghe ngóng qua, lúc này Liễu Nhược Thủy chắc hẳn là ở ngay tại chỗ của ngươi. Ngươi bảo nàng đi ra đây, ta có một số việc muốn hỏi nàng." Diệp Viễn thản nhiên nói, giống như không thấy được Tô Nhất Sơn đối chọi gay gắt với Vũ Lạc Trần.
"Buồn cười, ngươi nói ở đây thì là ở đây sao?" Tô Nhất Sơn vô cùng tức giận cười nói.
Diệp Viễn giang tay ra, nói: "Đã không thể nói chuyện, vậy thì không có cách nào, ta chỉ có vào nhà tìm hiểu thực hư rồi."