Chương 115: Luyện chế Chân Ngôn Đan.
"Quả thực là nói hươu nói vượn! Bản trưởng lão sống đến từng này tuổi, chưa từng nghe qua có loại đan dược này!"
Mặc dù Tô Vũ Bách không chuyên đan đạo, nhưng Tô gia kinh doanh chính là buôn bán dược liệu, đối với đan dược tuyệt đối không hề lạ lẫm.
Hắn nói chưa từng nghe qua, cho dù là trưởng lão đan đạo khác tới, sợ rằng cũng chưa từng nghe qua.
Chỉ là lời này của hắn, tương đương với biến tướng thừa nhận mình kiến thức nông cạn...
"Đã nói Tô trưởng lão kiến thức nông cạn, ngươi như thế nào lại nghe qua? Có điều ngươi nghe qua hay chưa cũng không quan trọng, chúng ta trăm nghe không bằng một thấy, đợi ta luyện chế ra mấy viên, Tô trưởng lão tự mình thử một chút chẳng phải sẽ biết thật giả rồi? Đến lúc đó ta cam đoan đem chuyện đêm qua Tô trưởng lão ở phòng tiểu thiếp nào cũng hỏi được ra." Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn nói đến chuyện này, dẫn tới tất cả mọi người cười ầm vang một trận. Bị Tô Vũ Bách dùng ánh mắt uy hiếp, mới ngưng được tiếng cười.
Diệp Viễn nghiên cứu đan đạo vô cùng rộng, từng phương diện đều có nghiên cứu qua.
Mà những đan phương của Tần quốc phần lớn là nhằm vào võ đạo, hoặc là trợ giúp võ giả tăng thực lực lên, hoặc là trợ giúp võ giả khôi phục nguyên lực các loại, không phải trường hợp cá biệt.
Dạng thiên môn đan dược như Chân Ngôn Đan này, đương nhiên sẽ không có chỗ nào ghi chép.
Võ giả Tần quốc tối cao cũng chỉ là Ngưng Tinh Cảnh, tuổi thọ cũng chỉ chừng ba trăm năm, cho dù là đại đan sư, lại có bao nhiêu thời gian rỗi đi nghiên cứu đan dược bậc thiên môn này?
Có điều đúng như Diệp Viễn nói, phân biệt đan dược là thật hay giả lại vô cùng đơn giản, tìm người thử một chút là biết.
Dược hiệu là không giả được, nhiều người nhìn như vậy, làm giả sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
Trừ phi người thí nghiệm thuốc là người do Diệp Viễn an bài, đương nhiên Tô Vũ Bách sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
"Hừ! Tên nhóc lỗ mãng! Ta lại thật muốn nhìn, lát nữa ngươi kết thúc như thế nào!" Tô Vũ Bách hừ lạnh nói.
Cứ như vậy, Diệp Viễn cùng Tô Vũ Bách quyết định vận mệnh của Liễu Nhược Thủy.
Liễu Nhược Thủy vừa nghe Tô Vũ Bách nói, gấp gáp chạy đến bên người Tô Nhất Sơn, giữ chặt cánh tay của hắn năn nỉ nói: "Tô sư huynh, ta... Ta không muốn đâu..."
Tô Nhất Sơn co lại cánh tay, Liễu Nhược Thủy lập tức lảo đảo một cái, ngã lăn trên đất.
Vừa bị Diệp Viễn làm cho nhục nhã, Tô Nhất Sơn còn đang rất tức giận, cảm thấy nữ nhân này chính là cái mầm gây chuyện, làm sao sẽ còn đồng tình với nàng?
"Ngươi cảm thấy đến bây giờ, còn đến phiên ngươi quyết định sao?" Tô Nhất Sơn lạnh lùng nói.
...
Phong Nhược Tình trong phòng luyện đan, sau khi trao đổi với Diệp Viễn xong, nàng đang chuẩn bị một loạt công việc cho Diệp Viễn luyện đan.
"Trời à, ta nói ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Mới vừa từ Cửu Thiên Lộ ra, lại huyên náo mưa gió toàn bộ học viện." Phong Nhược Tình vừa làm việc, vừa oán giận nói.
Diệp Viễn thực sự rất biết khuấy động, từ khi hắn bắt đầu quật khởi, dường như trong học viện không một khắc nào yên tĩnh qua.
"Ha ha, không phải ta không chịu yên tĩnh, là luôn có một số người không muốn yên tĩnh. Lục Nhi là thân nhân của ta, nàng bị người hại như vậy, nếu ta không thể báo thù cho nàng, còn xứng làm thiếu gia của nàng sao? Qua ít ngày đợi nàng tỉnh lại, ta đối mặt nàng thế nào? Bọn hắn muốn động tới ta, quang minh chính đại đến là được rồi, dù ta bị đánh thành tàn phế, ta cũng sẽ không mang thù như thế, nhưng là đụng đến thân nhân bằng hữu của ta... Tuyệt đối không được!"
Không biết vì cái gì, nghe Diệp Viễn nói, trong lòng Phong Nhược Tình không khỏi run lên, bật thốt ra: "Nếu như ta bị hại giống như Lục Nhi, ngươi cũng sẽ như vậy sao?"
"Đương nhiên! Chúng ta là bạn tốt, không phải sao?" Diệp Viễn không chút nghĩ ngợi nói.
Một trận ngọt ngào trong nháy mắt thấm vào tim gan, để Phong Nhược Tình có loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
"Nhưng mà... Chỉ sợ ta cũng không có cơ hội này thôi? Ngươi thế nhưng là thiên chi kiêu nữ, Đan sư cao cấp trẻ tuổi nhất của Học Viện Đan Võ, ai dám khi dễ ngươi chứ!" Diệp Viễn nói thêm.
Phong Nhược Tình nở nụ cười xinh đẹp nói: "Vậy cũng không nhất định đâu, nói không chừng thật sự có một ngày như vậy, ta thiên chi kiêu nữ này cần ngươi bảo vệ thì sao."
"Ha ha, có thể bảo vệ Phong lão sư, chỉ sợ là vinh hạnh của tất cả nam nhân trong học viện đấy?" Diệp Viễn cười to nói.
Mặt Phong Nhược Tình đỏ lên, nói tránh đi: "Đúng rồi, thật là có loại đan dược Chân Ngôn Đan này sao? Cũng là sư tôn của ngươi truyền thụ cho ngươi?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Chân Ngôn Đan thật ra cũng không phải là đan dược cao thâm gì, chỉ là một loại đan dược có tác dụng ở thần hồn, để thần hồn của võ giả từ bỏ chống cự. Đã có loại đan dược tăng cường hồn lực Dưỡng Hồn Đan, tất nhiên là có Chân Ngôn Đan."
Phong Nhược Tình giật mình: "Thì ra là như vậy! Xem ra tầm mắt của ta vẫn quá hạn hẹp, chỉ cần thay đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, vậy mà đã có hiệu quả như vậy!"
Diệp Viễn cười nói: "Cái này không vội vàng được, sư tôn hắn cảnh giới tối cao, tầm mắt của chúng ta sao có thể so sánh? Đạo lý đơn giản như vậy, để ta tự nghĩ có khi cả một đời cũng không nghĩ ra được. Mà lúc hắn tại cảnh giới này như chúng ta, cũng chưa chắc có thể hiểu ra đạo lý này."
Phong Nhược Tình lúc này mới thoải mái: "Ngươi nói cũng đúng, cảnh giới quyết định tầm mắt. Xem ra con đường của ta, còn rất dài. Những thứ cần chuẩn bị ta đã làm tốt rồi, mở lò luyện đan đi."
Diệp Viễn gật đầu, bắt đầu luyện chế Chân Ngôn Đan.
So với lúc khảo hạch Đan sư, bất kể là nguyên lực hay là hồn lực của Diệp Viễn đều mạnh hơn nhiều lắm. Bây giờ Diệp Viễn lấy m Dương Phân Lưu Thuật luyện chế nhị giai đan dược trở xuống đương nhiên sẽ không cần phải cố hết sức như vậy.
...
Sau một canh giờ, Diệp Viễn xuất hiện trước mặt Tô Vũ Bách, trong tay cầm một bình Chân Ngôn Đan vừa mới ra lò.
"Đây chính là Chân Ngôn Đan, nếu không Tô trưởng lão tự mình thử một lần?" Diệp Viễn cười nói.
"Hừ! Người thí nghiệm thuốc đã chuẩn bị xong, lát nữa xem kết quả của ngươi như thế nào!"
Trong lúc Diệp Viễn luyện đan, Tô Vũ Bách đã nghe ngóng quá mấy cao thủ đan đạo, không ai nghe nói qua Chân Ngôn Đan.
Coi như Diệp Viễn là sơ cấp Đan sư, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn so với các tiền bối của học viện?
Cho nên, Tô Vũ Bách đã sớm phán định, đây là Diệp Viễn đang cố làm ra vẻ, chính là vì để Liễu Nhược Thủy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tô Vũ Bách cũng là một lão giang hồ rồi, làm sao lại phạm phải loại sai lầm này?
Lúc này, người vây xem càng nhiều, ngoại trừ học viên bên ngoài, không ít giáo tập cũng đã đến hiện trường, ngay cả đám người trưởng lão đều đến đông đủ, đứng hai bên Phó viện trưởng.
"Diệp Viễn, bản viện nghiên cứu đan đạo đã hai trăm năm, chưa từng nghe nói qua có loại đan dược Chân Ngôn Đan này, ngươi thật sự có nắm chắc sao?"
Hồ Trường Sinh là đại đan sư, ở chỗ này có quyền lên tiếng nhất, ngay cả hắn đều chưa nghe nói qua Chân Ngôn Đan, cái này khiến không ít người đều sinh ra hoài nghi với Diệp Viễn.
Diệp Viễn không cảm thấy Hồ Trường Sinh có ác ý, ngược lại là một loại lo lắng mơ hồ, cho nên cười nói: "Hồ viện trưởng yên tâm, nếu đan dược này có vấn đề, ta đem đầu trên cổ lấy xuống cho Tô trưởng lão, ta thấy hắn có hứng thú với đầu trên cổ tiểu tử ta rất lâu rồi."
Tiểu tử này nhất định là đang cố làm ra vẻ, mình không được mắc lừa! Trong nội tâm Tô Vũ Bách càng không ngừng cảnh báo cho chính mình.
Huống hồ Diệp Viễn dám lấy xuống, hắn cũng không dám thu đấy! Hiện tại thân phận của Diệp Viễn đã là đệ tử hạch tâm của thượng tông, nếu hắn chết không rõ ràng, Tô Vũ Bách nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không hết tội.
Hồ Trường Sinh nghe vậy biến sắc, trầm mặt nói: "Nói hươu nói vượn cái gì? Nếu như thật sự có vấn đề, phạt là phải phạt, nhưng sao có thể xem thường sinh tử?"
Nhìn như là đang trách cứ, nhưng ý tứ giữ gìn trong đó, cho dù là ai cũng nghe được ra.