Chương 122: Trận chiến đã định!
Long Đường xoay người, quét mắt xuống mọi người ở dưới đài.
Tất cả mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn tìm đến người mà Long Đường nói tới kia.
"Đến cùng là ai nhỉ? Vậy mà có thể trợ giúp Long sư huynh xông qua Cửu Thiên Lộ! Bên trên Cửu Thiên Lộ trước giờ đều phải lập lời thề thiên đạo mà, ai sẽ lại lộ ra tin tức ở Cửu Thiên Lộ?"
"Ai biết được, hay là Long sư huynh cùng sư tỷ nào đó đang tốt đẹp đi? Sức mạnh của ái tình thật vĩ đại, là cái tín niệm này chống đỡ cho hắn xông qua Cửu Thiên Lộ hay sao?"
"Đừng đùa, thật sự là có khả năng đấy! Chỉ là không biết muội tử nhà ai có được vinh hạnh này. Theo ta thấy, toàn bộ học viện có thể xứng với Long sư huynh cũng chỉ có Phong sư tỷ thôi, không phải là nàng chứ?"
"Đánh chết ta cũng không tin! Phong lão sư đã bị Diệp Viễn cua đi, Phong sư tỷ lại thành một đôi với Long sư huynh, còn để cho người ta sống thế nào đây!"
Chúng học viên sức tưởng tượng phong phú xì xào bàn tán, rất nhanh lại đưa câu chuyện kéo tới cô cháu Phong Nhược Tình.
Thính lực của võ giả đều rất tốt, một ít lời khó tránh khỏi truyền vào trong tai của các nàng, làm cho mặt Phong Nhược Tình đỏ tới mang tai.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng lại bị Diệp Viễn "Cua" đi rồi, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Tại trước mặt đại chúng, Phong Chỉ Nhu vĩnh viễn mang vẻ lãnh nhược băng sương.
Nghe đám người nghị luận, một cỗ sát khí vô hình tản mát ra. Có điều có quá nhiều người, nàng cũng không thể giết hết toàn bộ đi?
Long Đường rất nhanh tìm được Diệp Viễn ở trong đám người, hắn chú ý Diệp Viễn từ rất lâu rồi, cho nên rất quen thuộc khí tức của hắn.
"Diệp Viễn, cám ơn ngươi! Không có ngươi chỉ dẫn, ta không có khả năng xông qua Cửu Thiên Lộ!" Long Đường nói từ đáy lòng.
Lời của Long Đường lập tức đưa tới rối loạn tưng bừng.
"Cái gì? Lại là Diệp Viễn? Làm sao có thể? Hình như giữa bọn hắn căn bản cũng không quen biết mà?"
"Thì thế! Mà Diệp Viễn mới Nguyên Khí tầng chín, hắn có thể dạy cho Long sư huynh thứ gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải tiết lộ bí mật bên trên Cửu Thiên Lộ chứ? Thế nhưng hiện tại Diệp Viễn còn sống rất tốt kìa!"
"Chẳng nhẽ là Long sư huynh nhìn Diệp Viễn xông Cửu Thiên Lộ, rồi tự mình cũng vượt qua? Thế này cũng quá là tà môn rồi."
Tất cả mọi người đều nghi hoặc và không hiểu Long Đường, coi như thiên phú của Long Đường không bằng Diệp Viễn, thế nhưng thực lực của Diệp Viễn bây giờ còn yếu, hắn có thể giúp Long Đường cái gì đây?
Mà người quen thuộc Long Đường đều biết, giữa hắn và Diệp Viễn căn bản cũng không có giao tiếp gì, Diệp Viễn lại trợ giúp hắn lúc nào?
Tô Vũ Bách nghe Long Đường nói, mặt "Bá" một cái đen xì xì.
Tên Long Đường này quả thực là không biết điều, lại ở trước mặt nhiều người như vậy cất nhắc Diệp Viễn!
Coi như hắn không nhận cành ô liu mình ném ra, chẳng lẽ không biết Diệp Viễn và Tô gia là tử địch?
Từng cái chạy tới muốn đối nghịch với Tô gia ta hay sao?
Lão hổ không phát uy, thật coi Tô Vũ Bách ta là con mèo bệnh rồi?
Các ngươi là thiên tài không sai, nhưng thiên tài không trưởng thành nổi, cũng chỉ là bụi bặm lịch sử mà thôi!
Ai sẽ nhớ kỹ các ngươi?
Diệp Viễn vừa rồi cũng đang tò mò suy đoán là ai chỉ điểm cho Long Đường, ai biết Long Đường vừa mở miệng, vậy mà chọn tên của hắn, lại để hắn có chút trở tay không kịp.
"Này, Long sư huynh, ngươi nhầm lẫn gì sao? Ta chỉ dẫn qua ngươi lúc nào vậy, chúng ta đến bây giờ mới là lần thứ nhất gặp mặt có được hay không?" Diệp Viễn có chút không hiểu nói.
Long Đường bỗng nhiên cười, cười đến rất vui vẻ.
Người quen thuộc Long Đường đều biết hắn rất ít cười, hôm nay thật sự là lần đầu tiên.
"Diệp Viễn, ngươi nói sai rồi. Hôm nay thật là lần thứ nhất ngươi gặp mặt ta, nhưng là ta lại thấy qua ngươi rất nhiều lần rồi. Dường như mỗi một lần ngươi chiến đấu ở học viện, ta đều quan sát ngươi. Cho đến khi ngươi xông qua Cửu Thiên Lộ, rốt cục để cho ta ngộ ra, tìm được nhất đạo thuộc về chính ta! Cho nên, mặc dù ngươi không biết là ngươi làm cho ta lột xác, nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngươi!" Long Đường lớn tiếng nói.
"Ừm, thì ra là như vậy. Ha ha, vậy chúc mừng ngươi rồi. Cám ơn ta thì không cần thiết, nếu như ngươi có thể giúp ta xử lý lão gia hỏa phía sau ngươi kia thì tốt." Diệp Viễn chỉ vào Tô Vũ Bách sau lưng Long Đường, vừa cười vừa nói.
Diệp Viễn nói chuyện như vậy, mặt Tô Vũ Bách càng đen ác hơn.
Hắn thật không ngờ, Diệp Viễn lại dám yêu cầu Long Đường giết hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Thật sự là lẽ nào lại như vậy!
Tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi! Ta bày ra thiên la địa võng ở Rừng Sâu Vô Biên cho ngươi, ngươi cứ an tâm đi đi!
Long Đường không quay đầu lại, hắn cũng biết Diệp Viễn nói ai.
"Ha ha, hiện tại ta còn không phải đối thủ của Tô trưởng lão, nguyện vọng này của ngươi ta chỉ sợ không cách nào giúp ngươi thực hiện. Thời gian một năm, đối với ta mà nói vẫn chỉ sợ có chút quá sức. Nhưng đối với ngươi thì lại đủ rồi, loại chuyện báo thù này, vẫn là tự mình đến thì thoải mái hơn!"
Long Đường nói một nửa nghe giống như là lấy lòng, mà nửa kia thì là căn bản không đem Tô Vũ Bách để vào mắt!
Mà ý tứ bên trong lời nói, thật ra đã thừa nhận sự thật Diệp Viễn so với hắn càng thiên tài hơn.
"Long Đường! Ngươi biết vũ nhục trưởng lão của học viện có hậu quả gì sao?" Tô Vũ Bách giận dữ nói.
Long Đường quay lưng lại với Tô Vũ Bách, căn bản không có ý định đáp lại lời hắn. Đối với cách làm người của Tô Vũ Bách, hắn cũng vô cùng khinh thường, cho nên mới nói ra lời như vậy.
"Chậc chậc chậc, Tô trưởng lão lớn tuổi, thật đúng là có chút dễ quên nhỉ. Long sư huynh xông qua Cửu Thiên Lộ rồi, thân phận đã là đệ tử hạch tâm của U Vân tông, địa vị ở U Vân tông đã cao hơn ngươi rồi, vũ nhục ngươi một chút thì làm sao?" Diệp Viễn lại chế nhạo nói.
"Tốt! Tốt! Cả đám các ngươi đều muốn tạo phản đúng không? Các ngươi chờ đó cho ta! Đừng tưởng rằng may mắn xông qua Cửu Thiên Lộ rồi, thì có thể gối cao không lo!" lửa giận của Tô Vũ Bách đã có thể đốt lên đến trời rồi.
"Tô trưởng lão, ngươi vẫn là tỉnh lại đi. Chúng ta bây giờ muốn đi tham gia Vô Biên thí luyện rồi, ngươi đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa." Diệp Viễn không chút nào để ý đến uy hiếp của Tô Vũ Bách.
Chủ trì Vô Biên thí luyện Trương Tùng Đào không nhìn được nữa, lên tiếng nói: "Tốt, tốt, Diệp Viễn, Long Đường, các ngươi cũng không cần hồ nháo. Mặc dù các ngươi đã có được thân phận đệ tử hạch tâm của thượng tông rồi, nhưng không phải người vẫn ở Học Viện Đan Võ của Tần quốc sao? Ta biết hai bên các ngươi có chút khúc mắc, việc này tạm thời đừng nói nữa. Việc cấp bách, vẫn là phải tiến hành Vô Biên thí luyện. Hai người các ngươi đều nể mặt ta, đừng ầm ĩ nữa."
Trương Tùng Đào rõ ràng đang thiên vị Tô Vũ Bách, có điều Diệp Viễn cũng không quan tâm.
Dù sao mặt mũi của Tô Vũ Bách đã bị hắn quét sạch rồi, hắn cũng không mất mát gì.
Ngược lại hình như Long Đường còn có lời chưa nói xong, nói với Diệp Viễn: "Diệp Viễn, mặc dù yêu cầu này có chút đường đột, nhưng là ta vẫn hi vọng có thể tại trước khi đi U Vân tông, tranh tài với ngươi một trận! Không biết ý của ngươi thế nào?"
Mặc dù là lần đầu tiên Diệp Viễn tiếp xúc với Long Đường, nhưng cũng rất có hảo cảm với hắn.
Long Đường hiển nhiên là người có ý chí, tâm trí kiên định, là một đối thủ không tệ!
Mà Long Đường lại là đệ nhất võ bảng, Diệp Viễn muốn quật khởi trở lại Thần Vực, trên ý nghĩa Long Đường mới thật sự là ải thứ nhất!
Hắn nhất định phải vượt qua quá khứ!
Trận chiến này, là rất lâu trước đó đã chú định rồi!
"Tốt! Coi như Long sư huynh không tìm đến ta, ta cũng sẽ đi tìm ngươi! Trận chiến này, ta nhất định đến!" Diệp Viễn hào khí vạn trượng nói.