Chương 13: Phụ tử tâm sự!
Bước vào dược thuỷ, Diệp Viễn có chút lúng túng, sau đó vận chuyển nguyên lực bắt đầu hấp thu dược lực, thanh trừ những độc tố còn sót lại trong cơ thể.
Những dược liệu được sử dụng để ngâm mình đều là những loại dược rất tầm thường, nhưng trải qua quá trình chế luyện của Diệp Viễn, giải dược này đã phát huy được hiệu quả của chúng đến mức tối đa.
Thực tế, trong mắt nhiều người, dược liệu có giá càng cao thì càng trân quý. Nhưng đối với Diệp Viễn điều này không quan trọng. Bất kể là người tu hành hay đan đạo, kiến thức cơ bản đều là quan trọng nhất. Kiến thức cơ bản vững chắc thì sẽ tiến ngày càng xa hơn và ngược lại.
Kiếp trước khi còn là thiếu niên, Cơ Thanh Vân hắn đã từng mất mười năm để khổ luyện học tập và thực hành đan dược cấp ba trở xuống, những kiến thức cơ bản về đan lý, hắn nắm chắc đến mức đáng kinh ngạc. Mười năm khổ luyện thật không uổng phí, hắn đã trở thành đan đế trẻ tuổi nhất Thần Vực.
Tại Thần Vực, dường như không có mấy người có thể nắm vững dược lý, đan đạo như hắn. Đó là lý do tại sao hắn được mọi người ca tụng là Đan Thần trẻ tuổi nhất ngàn năm có một ở Thần Vực.
Kỳ thật, hiện tại Diệp Viễn muốn dùng vật liệu cao cấp hơn, hắn cũng là hữu tâm vô lực vì hiện tại thực lực của hắn thực sự quá yếu.
Nếu không phải như thế, Diệp Viễn cũng không lấy đan dược cấp một đi Túy Tinh Lâu kiếm chuyện, căn bản hắn có thể luyện ra loại dược có uy lực mạnh gấp trăm lần. Mặc dù chắc chắn Vạn Đông Hải không thể giải hết độc Thốn Tâm Liệt, nhưng chung quy vẫn có thể xảy ra ngoại lệ. Lỡ như Vạn Đông Hải có thể giải được thì đúng là tự bê đá đập chân mình rồi.
Trên thực tế, Vạn Đông Hải đã nghe qua độc Thốn Tâm Liệt, chẳng qua loại độc này thực sự quá mức khó giải đối với hắn, nếu không thì kết quả đã không tốt như vậy.
Thực lực! Thực lực!
Hấp thụ xong dược lực trong thùng gỗ, Diệp Viễn thở dài thật sâu một cái. Việc quan trong bây giờ đối với hắn là rèn luyện thể lực, nâng cao thực lực. Không có thực lực, đừng nói đến báo thù mà ngay chính người thân của mình còn không bảo vệ được.
Diệp Viễn tin tưởng, qua ngày hôm nay, Vạn Đông Hải sẽ coi hắn là cái gai trong mắt, muốn nhanh chóng trừ khử để phòng hậu hoạn. Hơn nữa lấy nhân cách của Vạn Đông Hải, hắn nhất định không cam lòng bị Dược Hương Các chèn ép, sẽ nhanh chóng nghĩ kế phản kích lại.
Đến lúc đó, nếu không có thực lực, sự việc ngày hôm nay chỉ sợ sẽ mang đến cho phụ thân càng nhiều áp lực và phiền toái.
“Thiếu gia, lão gia ở bên ngoài chờ người rất lâu rồi.”
Diệp Viễn đang suy nghĩ mông lung thì Lục Nhi tiến vào nói.
“Phụ thân đến rồi sao không sớm nói cho ta biết, chẳng qua chỉ là ngâm thuốc một chút, cũng không phải bế quan làm đại sự gì.”
Diệp Viễn đoán không nhầm chắc phụ thân đến để nhắc nhở hắn, chú ý Vạn Đông Hải sẽ giở trò ném đá giấu tay. Đối với việc phụ thân luôn bao che cho hắn, Diệp Viễn rất tôn kính.
Mặc dù mới trùng sinh vào thân thể này hai ngày nhưng sự thực chứng minh Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng, Lục Nhi - ba người này đã trở thành sợi dây ràng buộc đối với Diệp Viễn - một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Lục Nhi uỷ khuất nói: “Ta thực không có biện pháp, Lục Nhi muốn đi vào kêu thiếu gia nhưng lão gia lại ngăn cản Lục Nhi.”
Diệp Viễn lau mồ hôi, vội vàng nói: “Lục Nhi, là thiếu gia sai rồi, thiếu gia xin lỗi ngươi, đừng giận thiếu gia có được không?”
Lục Nhi nghe thấy vậy liền mỉm cười: “Lục Nhi không có tức giận, ta biết thiếu gia tôn kính lão gia, ta cũng giống người kính trọng lão gia, coi ông như cha ruột, làm sao ta nỡ nổi giận chứ."
Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ha ha, vậy thì tốt. Muội ra ngoài nói với phụ thân chờ trong chốc lát, ta thay y phục xong sẽ ra ngay.”
Lục Nhi đáp một tiếng liền đi ra ngoài.
…..
Trong thư phòng, hai cha con cùng nhau nói chuyện.
“Viễn nhi, hôm nay ta thực sự hả giận. Vạn Đông Hải lão già đó hiện tại có lẽ giận tới mức giậm chân đi? Ha ha ha. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên muốn chơi lớn 1 trận mà bị ngươi làm cho xẹp lép, thật là thống khoái mà, ha ha ha.”
Diệp Hàng cười to nói.
Diệp Hàng cười mười phần vui vẻ, những năm gần đây Vạn Đông Hải liên tục giở trò khi dễ. Mặc dù cũng có thể ráng chống đỡ, nhưng chưa bao giờ được hả giận như hôm nay. Mặc dù không phải ông đích thân ra mặt, thế nhưng nhi tử của ông cùng hắn đấu một trận thì có khác gì nhau đâu?
Thấy phụ thân cười vui vẻ như thế, Diệp Viễn cũng hết sức cao hứng nói: “Phụ thân, có thể để cho Vạn Đông Hải ăn trái đắng, tất cả là nhờ những điều mà cao nhân truyền dạy trong mộng, hài nhi không dám kể công.”
Diệp Hàng khoát tay nói: “Cùng với phụ thân nói chuyện không cần phải khách sao như vậy, ngươi có được bản lĩnh như ngày hôm nay, người làm phụ thân này cũng thấy vui mừng, an tâm. Chẳng qua ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, Vạn Đông Hải là người quỷ quyệt âm hiểm, hôm nay hắn bị thua thiệt nhiều như vậy, khẳng định là nuốt không trôi cục tức này, không chừng sẽ giở trò ra tay với ngươi. Ngươi ở nhà phụ thân có thể bảo hộ ngươi an toàn. Nếu như đến Học Viện Đan Võ, phụ thân sợ mình không có đủ khả năng bảo vệ ngươi. Viễn nhi, hay là ngươi ở trong nhà đi, không cần đến học viện Đan Võ nữa được không?”
Diệp Viễn than thở trong lòng, không trách Diệp Viễn trước kia bị nuông chiều thành một tên vô dụng, Diệp Hàng cũng thực là quá mức nuông chiều bao che nhi tử. Diệp Viễn không muốn trở thành con chim trong lồng, Học Viện Đan Võ hắn nhất định phải đi.
“Phụ thân, Học Viện Đan Võ hài nhi nhất định phải đi. Cứ cho là hài nhi ở trong nhà nhưng cũng không thể không có lúc phải ra khỏi cửa. Tránh được nhất thời, không thể tránh được cả đời. Lại nói, nếu hài nhi ở trong nhà, được sự bảo hộ của phụ thân, cả đời này cũng như vứt bỏ, không có tiền đồ. Cho dù được cao nhân truyền dạy nhưng không được thực hành, hài nhi vĩnh viễn không thể tiến bộ được, phụ thân người thấy có đúng không?”
Ở trong mắt Diệp Viễn, Vạn Đông Hải không tính là đối thủ. Nếu ngay cả Vạn Đông Hải còn không vượt qua được, hắn làm sao giết được tên phản nghịch kia. Giao thủ với những cao thủ tại Học Viện Đan Võ, mới có thể làm cho Diệp Viễn hắn ngày càng tiến bộ. Hơn nữa, cảnh giới cao không có nghĩa là thực lực mạnh. Tại giới tu đạo, lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng thế ngược lại rất nhiều. Đóa hoa được đặt trong phòng ấm thì mãi mãi sẽ không thể trưởng thành được.
Kiếp trước Cơ Thanh Vân chính là đóa hoa trong phòng ấm kia, mặc dù cảnh giới rất cao nhưng sức chiến đấu lại là một mớ hỗn độn cũng bởi vì thực chiến quá ít. Đời này hắn mang trong mình huyết hải thâm cừu, muốn đem mình tôi luyện thành một người quả quyết cùng tàn nhẫn.
“Cái này… Viễn nhi nói có lý, phụ thân nóng lòng rồi. Chẳng qua ngươi ở bên ngoài phải hết sức cẩn thận, nếu như gặp chuyện gì, dù sao cũng đừng cậy mạnh, nhớ phải quay về cầu viện phụ thân. Sự việc ngươi bị trúng độc lần trước, ta không muốn chứng kiến thêm lần thứ hai.”
“Phụ thân yên tâm, hài nhi lần này đại nạn không chết, sau này sẽ không có ai có thể khi dễ được hài nhi.”
Diệp Viễn vào thời điểm này tự nhiên bộ lộ ra sự tự tin nói, Diệp Hàng phát hiện, nhi tử thực sự trưởng thành rồi.
“Tốt! Nhi tử của ta! Hai cha con chúng ta sao phải sợ ai chứ? Chẳng qua chỉ là một tên Vạn Đông Hải mà thôi! Ngày khác ta sẽ đem hắn giẫm dưới chân!”
Nhìn thấy sự tự tin của Diệp Viễn, Diệp Hàng cũng mạnh mẽ lớn tiếng nói.
Diệp Viễn cười trộm trong lòng, trình độ của phụ thân làm sao mà hắn lại không biết, muốn vượt qua được Vạn Đông Hải không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, làm sao có thể đem hắn giẫm dưới chân đây. Nhưng đó chỉ là khi hắn chưa xuất hiện mà thôi.
Chỉ với Diệp Viễn của hiện tại, Diệp Hàng muốn đem Vạn Đông Hải giẫm ở dưới chân cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Viễn đang muốn rời đi thì Diệp Hàng gọi lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, hôm nay ngươi cho hắn ăn dược gì vậy, sao lại lợi hại thế? Ngươi chỉ là Nguyên Khí Cảnh tầng một, làm sao có thể luyện được đan dược thượng phẩm?”
Diệp Viễn phát hiện, Diệp Hàng thực ra cũng là một đan si, vừa gặp chuyện liên quan đến đan dược liền biến thành một lão đầu vô cùng hiếu học. Hiển nhiên, vấn đề này đã quấy nhiễu ông cả ngày.
Diệp Hàng nghĩ, có thể để cho Vạn Đông Hải bất lực, nhất định phải là độc dược cấp ba trở lên. Diệp Viễn là Nguyên Khí Cảnh tầng một, ở cảnh giới này không có khả năng luyện ra độc dược cấp hai, chứ đừng nói tới cấp ba trở lên.
Đây thực sự là nghịch lý, đánh vỡ đầu Diệp Hàng cũng thể hiểu được. Nhi tử vừa nói xong, hắn không nhịn được, không ngại học hỏi bậc tiểu bối.
Đối với cha mình, Diệp Viễn tự nhiên không có gì phải giấu giếm, cười nói: “Phụ thân, đan dược kia gọi là Thốn Tâm Liệt, không phải là đan dược thượng phẩm, chẳng qua chỉ là đan dược cấp một mà thôi. Với trình độ của ta bây giờ, luyện được viên đan dược này đã là cực hạn.”
Khuôn mặt của Diệp Hàng nhất thời cứng ngắc, đan dược cấp một! Làm sao có thể?
Nếu như không phải lời này do nhi tử nói ra, đánh chết Diệp Hàng cũng không tin.
“Đan dược cấp... cấp một?”
Diệp Hàng nuốt nước miếng, không tin nói: “Đan dược cấp một làm sao có thể lợi hại như vậy?”
Diệp Viễn lấy giấy bút, ở phía trên đem cách luyện chế Thốn Tâm Liệt viết ra, bên dưới viết các hạng mục chú ý khi luyện đan, sau đó giao cho Diệp Hàng.
Diệp Hàng cẩn thận cầm lấy tờ giấy, mặt sung sướng như nhặt được bảo vật.
Diệp Viễn biết, chỉ sợ mấy ngày tới sẽ không nhìn thấy được người của phụ thân này của hắn rồi…