Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 134: Tạm biệt, Diệp Viễn!

Chương 134: Tạm biệt, Diệp Viễn!
Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu tránh đi đám Thông Tí Thạch Viên tuần đêm, đi vòng vào chỗ sườn núi.
Cái sườn núi này dường như là thẳng đứng so với mặt đất, đỉnh núi cách chỗ hai người bọn hắn cao khoảng chừng trăm trượng!
"Diệp Viễn, sườn núi này rất cao, ngươi lên được không?" Phong Chỉ Nhu có chút bận tâm, hỏi Diệp Viễn.
Lúc sử dụng thân pháp võ kỹ lên cao và ở đất bằng hoàn toàn khác biệt, lúc lên cao bởi vì muốn thoát khỏi trọng lực, sử dụng thân pháp võ kỹ đối với võ giả có liên quan rất lớn.
Dù sao, xem như võ giả Ngưng Tinh Cảnh, cũng không thể bay lượn trên không trung được.
Võ giả Linh Dịch Cảnh còn đỡ, võ giả Nguyên Khí Cảnh muốn leo lên vách núi cao trăm trượng, dường như là chuyện không thể nào.
Thứ nhất nguyên lực của võ giả Nguyên Khí Cảnh chịu không được tiêu hao lên đến khoảng cách trăm trượng, thứ hai thân pháp võ kỹ nhất giai không đủ để võ giả chèo chống lên cao trăm trượng.
"Cái gì gọi là 'Ngươi lên được không' ? Đem cái chữ 'không' kia bỏ đi, đương nhiên ta lên được!" Diệp Viễn hoàn toàn thất vọng.
"Thế nhưng... Đỉnh núi kia cách chỗ chúng ta cao khoảng chừng trăm trượng đấy!"
"Không phải chỉ là trăm trượng thôi sao? Sư tỷ ngươi đi trước một bước, sau đó ta lên theo! Cũng đến chỗ này rồi, ta không thể kéo sư tỷ lui lại được!" Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn thế nào cũng giống như mạo xưng là trang hảo hán, nếu như hắn leo đến một nửa nguyên lực chống đỡ hết nổi rơi xuống rồi, cũng không phải chuyện đùa.
Vách núi cách xa mặt đất chừng ngàn trượng, thật sự rơi xuống, xác định chắc chắn là mất mạng.
"Không có vấn đề thật sao?" Phong Chỉ Nhu nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên không có vấn đề! Đã khi nào ta để sư tỷ thất vọng qua chưa?" Diệp Viễn cười nói.
Phong Chỉ Nhu ngẫm lại, giống như Diệp Viễn thật đúng là cái quái thai, hình như chưa từng có chuyện gì không làm được, có lẽ hắn thật sự có thể làm được cũng không biết chừng đấy chứ?
"Được, vậy ta đi trước một bước!"
Phong Chỉ Nhu gật gật đầu, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy lên sườn núi.
Phong Chỉ Nhu nhẹ như yến, vách núi cheo leo nhìn như cao không thể chạm, đối với nàng mà nói như giẫm trên đất bằng.
Thân pháp võ kỹ của nàng chính là võ kỹ cấp hai cao cấp « Linh Yến Vũ », vốn là lấy nhẹ nhàng nhanh chóng làm danh xưng, dùng để leo lên vách núi cao này không có gì thích hợp bằng.
Chỉ thấy nàng dùng hoặc là mũi chân, hoặc là vỏ kiếm, thỉnh thoảng tại trên vách đá chạm nhẹ, thì cả người lao lên phía trước với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua hơn hai mươi trượng.
Nhưng mà, Phong Chỉ Nhu càng vượt lên cao, nội tâm lại càng ngày càng nặng nề, bởi vì nàng không cảm giác thấy sự tồn tại của Diệp Viễn!
Phong Chỉ Nhu không cảm thấy phía bên dưới có một chút tiếng vang nào!
Diệp Viễn là còn chưa khởi hành, hay là... Rơi xuống rồi?
Phong Chỉ Nhu rất muốn cúi đầu nhìn xem đến cùng Diệp Viễn có còn đó hay không, thế nhưng chính nàng leo lên sườn núi cũng không phải một chuyện dễ dàng, nào có dư lực cúi đầu đi xem Diệp Viễn?
Nếu như Diệp Viễn còn chưa có khởi hành, chẳng lẽ là hắn cố ý đùa giỡn mình?
Không thể nào! Sao Diệp Viễn có thể nhàm chán đến mức này!
Chẳng lẽ hắn... Thật sự rơi xuống rồi? Nhưng nếu rơi xuống cũng phải có chút tiếng vang chứ?
Chẳng lẽ Diệp Viễn vì không muốn ảnh hưởng mình, nên không phát ra chút tiếng động nào?
Càng suy nghĩ lung tung, Phong Chỉ Nhu càng sốt ruột, động tác thân pháp cũng biến thành có chút lộn xộn.
"Xoạt!"
Trong lúc Phong Chỉ Nhu sốt ruột, vậy mà dưới chân trượt đi, không còn chỗ mượn lực!
Trong chớp mắt, thân hình Phong Chỉ Nhu kịch liệt trượt xuống!
"Sư tỷ cẩn thận!"
Đúng lúc này, Phong Chỉ Nhu vậy mà nhận được Diệp Viễn truyền âm!
Thì ra, Diệp Viễn dĩ nhiên vẫn đang theo sát nàng!
Nhưng mà, lúc này Phong Chỉ Nhu đã không còn chỗ mượn lực, trừ phi nàng đập kiếm vào vách đá.
Nhưng nếu như vậy, va chạm giữa kiếm và vách đá, tất nhiên sẽ phát ra thanh âm chói tai, Thông Tí Thạch Viên khắp núi đều sẽ bị kinh động.
Cho dù bọn họ có thể trèo lên đỉnh núi, cũng chạy không khỏi một chữ "chết".
Thế là trong nháy mắt, Phong Chỉ Nhu liền từ bỏ tự cứu, mặc cho mình rơi xuống vách núi!
Nàng quyết định trước khi chết nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi mình chết, có lẽ sẽ không còn ai cãi nhau với hắn nữa?
Thế nhưng không chờ nàng nhìn thấy Diệp Viễn, mà nàng vừa mới trượt xuống khoảng hai trượng, liền cảm thấy dưới chân bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng một chút!
Chính là cái nâng lên một chút này, để thân hình của nàng trở về quỹ đạo lần nữa!
"Sư tỷ ngươi đi lên trước, sau đó ta đến sau!" Dường như là cùng một thời gian, Diệp Viễn truyền âm đi qua.
Phong Chỉ Nhu biết đây là Diệp Viễn cứu nàng, thế nhưng là... Nhận lực trùng kích như thế, Diệp Viễn còn có thể sống sót sao? Nàng thậm chí có thể nghe được tiếng Diệp Viễn kịch liệt hạ xuống.
Không biết vì cái gì, hiện tại Phong Chỉ Nhu có loại xung động muốn khóc.
Thế nhưng nàng biết không thể lãng phí cơ hội Diệp Viễn liều mạng đổi lấy, thế là mũi chân nhún một cái, « Linh Yến Vũ » thi triển ra, cấp tốc leo lên đỉnh núi.
Phong Chỉ Nhu cưỡng ép đem tất cả ý nghĩ trong đầu ra ngoài, leo lên đỉnh núi!
Khi Phong Chỉ Nhu loại bỏ hết tạp niệm mà nói, leo lên sườn núi cao trăm trượng này cũng không phải là việc khó.
Chỉ trong chốc lát, Phong Chỉ Nhu đã thấy đỉnh núi. Mũi chân của nàng cuối cùng tại trên vách đá dựng đứng điểm nhẹ, cả người như Linh Yến bay lên vách núi.
Vậy nhưng lúc này, Phong Chỉ Nhu không có chút cảm giác vui vẻ nào khi chinh phục được vách núi, nàng chán nản ngồi dưới đất, tim như bị đao cắt.
"Phong Chỉ Nhu, đều là ngươi! Đều là ngươi hại chết Diệp Viễn! Hu hu..."
Phong Chỉ Nhu nhẹ nhàng thút thít, cũng không dám phát ra âm thanh, dùng tay che miệng, thế là cả người đều run rẩy lên.
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt của nàng chảy xuống, sau đó theo gió bay xuống vách núi.
"Phong Chỉ Nhu, người đáng chết là ngươi! Vì sao hiện tại ngươi còn sống, Diệp Viễn lại chết!"
"Phong Chỉ Nhu, vì sao bình thường ngươi không thể đối tốt với Diệp Viễn một chút? Rõ ràng hắn giúp ngươi rất nhiều, ngươi lại không có mặt mũi nói tiếng tạ ơn?"
"Diệp Viễn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Phong Chỉ Nhu ở trong lòng càng không ngừng oán giận mình, nhưng mà nàng biết, Diệp Viễn vĩnh viễn cũng không nghe thấy rồi.
Mặc dù Diệp Viễn vừa rồi truyền âm nói sau đó hắn lên ngay, nhưng Phong Chỉ Nhu lại biết, đây chắc chắn là vì Diệp Viễn an ủi nàng nên mới nói như vậy.
Dưới lực trùng kích khi nàng hạ xuống, Diệp Viễn căn bản không có khả năng có cơ hội còn sống.
Cho dù là lấy thực lực Linh Dịch tầng bốn, nhị giai cao cấp thân pháp như nàng ở dưới tình huống như vậy cũng không có khả năng sống sót, chứ đừng nói đến Diệp Viễn vẫn chỉ là Nguyên Khí tầng chín.
Phong Chỉ Nhu biết Diệp Viễn đã tu luyện tới trình độ cực kì cao thâm, nhưng mà dù sao thân pháp võ kỹ kia cũng chỉ là võ kỹ cấp một, làm sao hắn có thể triệt tiêu đi lực xung kích lớn như vậy?
"Diệp Viễn, thật xin lỗi! Ta sẽ không chết, ta phải đi hoàn thành di nguyện của ngươi, ta phải tìm thấy Xích Hồn Thảo và những dược liệu khác! Ta muốn về đến Tần quốc, mời Ngô Đạo Phong đại nhân giúp Lục Nhi luyện chế Nguyên Dương Đan! Nếu như Ngô Đạo Phong đại nhân cũng không luyện chế ra, ta sẽ đi ra ngoài tìm luyện dược sư lợi hại hơn. Bất kể như thế nào, ta nhất định nghĩ hết biện pháp để Lục Nhi sống sót!" Phong Chỉ Nhu âm thầm thề nói.
Nói xong, Phong Chỉ Nhu miễn cưỡng lên tinh thần, đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Xích Hồn Thảo.
Phong Chỉ Nhu nhìn xem vách núi một mảnh đen kịt, nước mắt lần nữa chảy xuống không ngừng được.
"Diệp Viễn, gặp lại!"
Nói xong, Phong Chỉ Nhu quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào đúng lúc này, Phong Chỉ Nhu chợt nghe bên dưới vách núi truyền đến tiếng gió phần phật, dường như là có cái gì đang động!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất