Chương 136: Nam tử bí ẩn!
Theo mấy tiếng vượn gầm vang lên, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng Diệp Viễn!
Loại cảm giác nguy hiểm này để cho da đầu Diệp Viễn tê dại.
Hắn biết, nếu như hắn lại tiến lên phía trước một bước, tuyệt đối sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu!
Sau một khắc, Diệp Viễn lùi lại bằng tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đến!
"Sư tỷ, đi!"
Diệp Viễn không chút do dự lựa chọn rút đi, đây chính là yêu thú cấp ba, một tay là có thể diệt hai người bọn hắn rồi.
Phong Chỉ Nhu cũng phát giác được nguy cơ, không đợi Diệp Viễn nhắc nhở, lập tức thi triển ra « Linh Yến Vũ », lấy tốc độ cực nhanh lao xuống dưới núi.
Phong Chỉ Nhu và Diệp Viễn một trước một sau phi tốc chạy xuống dưới núi, nhưng mà quá trình này chỉ kéo dài mấy giây, thân hình của hai người liền im bặt mà dừng.
"Sư tỷ, cẩn thận!" Diệp Viễn sốt ruột hô lớn.
Dường như trong khoảnh khắc Diệp Viễn hô lớn đó, một đạo bóng trắng cao cỡ một người đâm nghiêng từ bên trong giết ra, càng là phát sau mà đến trước, trong nháy mắt đã đuổi kịp Phong Chỉ Nhu!
Đối mặt cỗ khí tức mạnh đến cực điểm này, Phong Chỉ Nhu quá sợ hãi, không còn nghĩ đến chống cự, lập tức lùi nhanh lại.
Nhưng mà so với đạo bóng trắng kia, tốc độ của Phong Chỉ Nhu vẫn là quá chậm!
Trong mơ hồ, Phong Chỉ Nhu nhìn thấy một cánh tay vượn cự đại đánh về phía mình!
"A!"
Trong lúc bối rối, Phong Chỉ Nhu đưa tay quơ lung tung ra một kiếm, sau đó sợ hãi nhắm mắt lại.
Con Thông Tí Thạch Viên cấp ba này quá mạnh rồi, căn bản nàng không thể chống cự.
"Xong!" Đây là suy nghĩ sau cùng của Phong Chỉ Nhu.
"Xuy..."
Chín đạo kiếm mang xẹt qua trước người nàng, cũng đâm nghiêng từ bên trong giết ra, từ các phương hướng khác nhau hội tụ đến một điểm, đánh về phía bụng dưới của con Thông Tí Thạch Viên kia!
Diệp Viễn phát động Cửu Kiếm Thức!
Thật sự khác biệt so với công kích xốc xếch lần trước, lần này chín đạo kiếm mang cuối cùng lại hội tụ đến một chỗ, Diệp Viễn đã nâng cao lên một bậc đối với khống chế kiếm rồi!
Đây cũng là dưới tình thế cấp bách Diệp Viễn phát huy vượt xa so với bình thường, để hắn lại đánh ra một kiếm như vậy, chưa chắc hắn có thể làm được.
Chín đạo tàn ảnh của Cửu Kiếm Thức cũng không phải hư ảnh, mà là thực thể!
Chiêu « Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm » thức thứ nhất, là Diệp Viễn tập hợp hai loại kiếm ý sở trường, lấy thân pháp cực nhanh đánh ra « Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm » mà đến!
Mỗi một đạo công kích, đều là từ chính hắn phát ra!
Chỉ là trong nháy mắt đó tốc độ quá nhanh, cho nên nhìn giống như là từ chín cái phương hướng khác nhau phát ra.
Cửu kiếm hợp nhất, lực công kích tất nhiên cường đại vô song, nhưng mà cái này hoàn toàn không đủ để tổn thương đến Viên Vương cấp ba mới đúng.
Thế nhưng, con Viên Vương kia vậy mà lựa chọn tránh né mũi nhọn!
"Sưu" một tiếng, chín đạo kiếm tụ hợp về sau, theo quỹ đạo lúc đầu của mình bay ra ngoài, chưa vào trong thiên địa đã biến mất không thấy gì nữa.
Nói thì chậm, nhưng chuyện chỉ xảy ra trong một nháy mắt mà thôi.
Từ lúc Diệp Viễn lùi nhanh lại, đến khi hai người nhanh chân chạy trốn, lại đến Viên Vương tập kích Phong Chỉ Nhu, rồi đến Diệp Viễn vây Nguỵ cứu Triệu giải vây cho Phong Chỉ Nhu, cũng chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy giây.
Lúc này, con Viên Vương kia đứng cách Phong Chỉ Nhu mấy trượng, Diệp Viễn cũng đứng cách Phong Chỉ Nhu mấy trượng, mà Phong Chỉ Nhu thì vẫn nhắm mắt lại chờ đợi một chưởng của Viên Vương đánh xuống.
Hai người một thú vậy mà lâm vào trạng thái giằng co!
"Xảy... xảy ra chuyện gì? Diệp... Diệp Viễn, là ngươi đã cứu ta sao?" Phong Chỉ Nhu lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Viễn ấp úng nói.
Diệp Viễn không để ý đến nàng, nhìn chằm chằm vào Viên Vương ở phía xa.
Viên Vương cấp ba thật là đáng sợ, dường như có thể miểu sát hai người bọn họ. Vừa rồi Diệp Viễn có thể cứu Phong Chỉ Nhu, cũng chỉ là dưới điều kiện đặc biệt, hoàn thành nhiệm vụ không thể nào mà thôi.
Viên Vương cho rằng Phong Chỉ Nhu thực lực khá mạnh, uy hiếp lớn hơn, cho nên lựa chọn tập kích nàng trước.
Mà Diệp Viễn vừa vặn cách Phong Chỉ Nhu có một khoảng, Viên Vương không có khả năng cùng lúc công kích hai người bọn họ, mới để cho Diệp Viễn có cơ hội tự do xuất kích.
Viên Vương sở dĩ lựa chọn nhượng bộ lui binh, là bởi vì chỗ mà Diệp Viễn công kích, chính là nhược điểm của Thông Tí Thạch Viên! Lần công kích này của Diệp Viễn chuẩn xác tới cực điểm!
Nếu như Viên Vương đón nhận một chiêu này, lúc này sợ là đã bị trọng thương.
Nếu không, lấy tu vi Nguyên Khí Cảnh của Diệp Viễn, dù là lực công kích mạnh hơn, cũng không có khả năng tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Viên Vương.
Mà trên thực tế, nếu như Viên Vương liều mạng thụ thương xuất thủ, chỉ sợ hiện tại Phong Chỉ Nhu đã là một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Vừa rồi sở dĩ bị Diệp Viễn đánh lén thành công, là bởi vì Viên Vương quá mức khinh thường hai người bọn hắn, mới có thể lộ ra sơ hở của mình.
Nếu như Viên Vương một lần nữa công kích, hai người Diệp Viễn phải chết không thể nghi ngờ!
Cho nên Diệp Viễn một mực không dám buông lỏng cảnh giác, vững vàng khóa chặt nhìn chằm chằm Viên Vương.
Con Viên Vương kia cũng không nghĩ tới, một tên võ giả Nguyên Khí Cảnh nho nhỏ, vậy mà lực uy hiếp còn lớn hơn so với nữ nhân Linh Dịch tầng bốn kia!
Một kích qua đi, Viên Vương không khỏi quay sang đánh giá Diệp Viễn.
Một gương mặt vượn chằm chằm vào Diệp Viễn, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không để ý tới nàng, lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng bị hai người kẹp ở giữa, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Có điều nàng có ngốc cũng biết, vừa rồi mình tìm lại được một mạng. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp Viễn chỉ là võ giả Nguyên Khí Cảnh, vậy mà có thể uy hiếp được Viên Vương Ngưng Tinh Cảnh!
Cái này thật không thể tin nổi!
Vừa rồi nàng có chút bối rối, không xuất ra được công kích hữu hiệu nào, nhưng cho dù nàng toàn lực ứng phó, cũng sẽ là tình cảnh bị Viên Vương một bàn tay chụp chết.
Điểm này nàng rất rõ!
Trong nháy mắt đó, sự cường đại của Viên Vương làm nàng cảm thấy ngạt thở!
Thế nhưng Diệp Viễn, vậy mà có thể cứu nàng ở dưới tay Viên Vương!
Chỉ là mấy hơi thời gian, đối với Phong Chỉ Nhu lại giống như là trải qua mấy năm dài dằng dặc.
Trên trán nàng rịn ra từng tầng từng tầng mồ hôi tinh mịn, mỗi một hơi thở của Viên Vương, đều để nàng cảm thấy thật sâu bất an.
Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn như lâm đại địch, cũng hiểu ra tình huống vừa rồi chỉ sợ rất khó làm lại được lần nữa.
Thế nhưng nàng nên làm cái gì?
Trong lúc Phong Chỉ Nhu đang suy nghĩ lung tung, Viên Vương lần nữa động!
Nhưng Diệp Viễn lại bất động!
Viên Vương vừa mới có hành động, trong miệng Diệp Viễn phát ra thanh âm "Chi li cu lu" liên tiếp, Phong Chỉ Nhu hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Đây là Diệp Viễn đang làm gì? Chẳng lẽ hắn là muốn nói chuyện với Viên Vương? Thế nhưng Viên Vương làm sao có thể nghe hiểu Diệp Viễn?
Phong Chỉ Nhu là công chúa Tần quốc, cũng coi như kiến thức rộng rãi, thế nhưng là nàng chưa từng nghe nói qua nhân loại có thể cùng yêu thú câu thông!
Chủng loại yêu thú rất nhiều, nhiều đến nỗi căn bản là không có cách nào thống kê, ngôn ngữ mỗi loại yêu thú sử dụng đều không hoàn toàn giống nhau, nhân loại làm sao có thể nắm giữ?
Thế nhưng là, thời điểm sống chết trước mắt này, Diệp Viễn sẽ làm loại chuyện tốn công vô ích này sao?
Con mắt Phong Chỉ Nhu không tự chủ được nhìn về phía Viên Vương, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Viên Vương vốn dĩ đã chuẩn bị phát động công kích, vậy mà dừng động tác lại!
Cái này... Đơn giản là quá thần kỳ!
Một nhân loại, lại có thể tiến hành câu thông với yêu thú!
Phong Chỉ Nhu phát hiện, nàng và Diệp Viễn tiếp xúc càng nhiều, càng cảm thấy bí ẩn trên người Diệp Viễn càng nhiều.
Diệp Viễn mới mười lăm tuổi, thật là người gọi sư phụ kia của hắn dạy dỗ sao?
Thật sự là nam tử bí ẩn!