Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 137: Yêu Tinh Đan!

Chương 137: Yêu Tinh Đan!
Nhìn thấy Viên Vương dừng động tác lại, Diệp Viễn cũng thở dài một hơi thật lớn, cả người có loại cảm giác mệt lả đi.
Mặc dù hắn luôn cố giả bộ trấn định, nhưng khí thế áp bách của yêu thú cấp ba, cũng không phải nói đùa.
Con Viên Vương này cũng không phải loại nửa bước Ngưng Tinh gà mờ giống Tô Vũ Bách kia, mà là yêu thú cấp ba hàng thật giá thật, tương đương với nhân loại Ngưng Tinh Cảnh!
Cho dù Diệp Viễn có yêu nghiệt hơn nữa, cũng không có khả năng vượt qua hai cái đại cảnh giới để chiến thắng đối thủ.
Công kích của một võ giả Nguyên Khí Cảnh, có thể uy hiếp được yêu thú cấp ba, đã là vô cùng nghịch thiên.
Vừa rồi "Chi li cu lu" nói một trận, đã là át chủ bài sau cùng của Diệp Viễn rồi, nếu như ngay cả lá bài tẩy này đều không có hiệu quả, hôm nay thật sự hắn phải ngỏm tại đây thôi.
May mắn là, những gì Diệp Viễn vừa mới nói cũng không phải là "Đàn gảy tai vượn", con Viên Vương này lại nghe hiểu!
Diệp Viễn nói là thú ngữ thông dụng, chính là vô số năm trước ở tại Thần Vực, tập thể các đại năng yêu tộc quyết định tiếng nói thông dụng của yêu tộc, mục đích đúng là vì để cho giữa các yêu tộc có thể câu thông với nhau.
Yêu tộc có vô số chủng tộc, bất kỳ một tộc đơn độc nào cũng không thể so sánh với nhân tộc.
Các đại năng yêu tộc thượng cổ vì để cho yêu tộc có thể liên kết với nhau chống lại nhân tộc, nên đã cùng nhau định ra một loạt biện pháp, mà thú ngữ thông dụng này chính là một trong số đó!
Trải qua vô số đời sinh sôi, thú ngữ thông dụng đã biến thành ký ức truyền thừa của mỗi loại chủng tộc, truyền tới nhiều đời về sau.
Nếu con Viên Vương này còn không có thức tỉnh ký ức truyền thừa, thì sợ rằng Diệp Viễn thật sự là đang "Đàn gảy tai vượn" rồi.
Tộc Thạch Viên đã từng sinh ra một nhân vật vô cùng nghịch thiên - Tề Thiên Thánh Viên, đây chính là cường giả Thần Cảnh!
Mặc dù qua nhiều đời truyền thừa, huyết mạch Thạch Viên ở Vô Biên Giới đã rất mỏng manh, nhưng thức tỉnh một phần ký ức truyền thừa vẫn có thể làm được.
Viên Binh, Viên Tướng bình thường rất khó thức tỉnh ký ức truyền thừa, nhưng khả năng thức tỉnh của Viên Vương vẫn phải có.
Diệp Viễn mới vừa nói ý là: "Viên Vương tiền bối, khoan động thủ đã!"
Viên Vương hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, một nhân loại vậy mà hiểu được thú ngữ thông dụng.
Viên Vương phát hiện, thiếu niên nhân loại này có chút không giống bình thường, chẳng những thực lực cực mạnh, thế mà ngay cả thú ngữ thông dụng cũng hiểu được!
Chính bản thân hắn, cũng là phải sau khi thức tỉnh ký ức truyền thừa, mới học được thú ngữ thông dụng đấy.
Viên Vương cũng dùng thú ngữ thông dụng trao đổi với Diệp Viễn: "Tiểu tử, các ngươi xâm nhập lãnh địa của ta ăn trộm Xích Hồn Thảo, phải bị tội gì!"
Nếu Viên Vương nguyện ý giao lưu, Diệp Viễn cũng không còn lo lắng nữa.
Hắn lễ bái với Viên Vương một cái rồi nói: "Viên Vương tiền bối xin thứ lỗi, vãn bối đến tìm Xích Hồn Thảo, thực ra là vạn bất đắc dĩ. Vãn bối có một bằng hữu trúng Cửu m Tuyệt Mạch, hiện tại hàn độc sắp muốn bộc phát, nhu cầu cấp bách cần Xích Hồn Thảo đến cứu mạng, mong rằng Viên Vương tiền bối giúp cho!"
"Bằng hữu của ngươi có chuyện, đâu có liên quan gì tới ta? Xích Hồn Thảo này đối với chính ta cũng có tác dụng lớn, làm sao có thể tuỳ tiện cho ngươi? Cái này tạm thời không nói, chỉ duy ngươi xâm nhập lãnh địa của ta, hôm nay cũng đừng hòng rời đi!"
Viên Vương cũng không phải cái Bồ Tát sống gì, hiển nhiên lười quản chuyện sống chết của một người xa lạ.
Nếu như không phải cảm thấy Diệp Viễn có chút thú vị, đã sớm một bàn tay chụp chết hắn rồi, làm sao còn có thể cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy?
Viên Vương nói xong, "Ngao ngao" kêu vài tiếng, lập tức một đám Thông Tí Thạch Viên xông tới, tất cả vậy mà đều là yêu thú cấp hai cao cấp!
Phong Chỉ Nhu thấy thế kinh hãi, vội vàng chạy lại bên này với Diệp Viễn.
Một con Viên Vương đã đủ mất mạng rồi, lại còn một đống yêu thú cấp hai cao cấp vây quanh như thế, thì còn đến đâu?
"Diệp Viễn, ngươi có thể nói chuyện với con Viên Vương kia thật sao?" Phong Chỉ Nhu nhỏ giọng nói.
Diệp Viễn gật gật đầu: "May mắn là Viên Vương đã thức tỉnh ký ức truyền thừa, học xong thú ngữ thông dụng, nếu không chúng ta chết chắc rồi! Lúc trước sư phụ dạy ta thú ngữ thông dụng ta còn xem thường, thật không ngờ đúng là có lúc phát huy được tác dụng rồi."
Diệp Viễn cũng biết có thể nói chuyện với yêu thú là có chút kinh hãi thế tục, đành phải đem cái trách nhiệm này lại đẩy lên đầu "Sư phụ".
Phong Chỉ Nhu nhìn một chút Thông Tí Thạch Viên vây quanh, cười khổ nói: "Hiện tại tình huống như thế này, chúng ta vẫn là chết chắc thôi."
Diệp Viễn cười nói: "Vậy cũng không nhất định! Nếu như Viên Vương không có thức tỉnh ký ức truyền thừa, vậy thì không có gì để nói. Thế nhưng nếu hắn đã thức tỉnh, chẳng những chúng ta không cần chết, nói không chừng còn có thể mang Xích Hồn Thảo rời đi!"
"Đừng nói giỡn! Vừa rồi ngươi nói với nó một hồi, chẳng những thái độ của nó không tốt lên, ngược lại triệu hoán một đoàn yêu thú cấp hai cao cấp tới, sao nó lại để chúng ta còn sống rời đi?" Phong Chỉ Nhu buồn bực nói.
Đúng là bị một đoàn Thông Tí Thạch Viên cấp hai cao cấp vây vào giữa, áp lực kia không nhỏ hơn bao nhiêu so với đối mặt Viên Vương.
Vẫn may những Thông Tí Thạch Viên cấp hai này cũng không nhận được mệnh lệnh công kích, nếu không sợ là hiện tại hai người Diệp Viễn đã trở thành thịt vụn rồi.
"Hê hê, nhìn ta là được rồi!" Diệp Viễn cười nói.
"Hai người các ngươi Chi li cu lu nói xong chưa, chuẩn bị kỹ càng để nhận lấy cái chết sao? Nhân tộc các ngươi mỗi ngày đều săn giết yêu tộc chúng ta, hiện tại cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị bị săn giết." Viên Vương hừ lạnh nói.
Thế nhưng mặc dù hắn nói vô cùng hung ác, cũng không có hạ lệnh cho những con Viên Tướng kia nhào lên.
Diệp Viễn tiến lên hai bước, cười nói với Viên Vương: "Viên Vương tiền bối sẽ không giết ta!"
"Buồn cười! Ta vì cái gì sẽ không giết ngươi? Cũng bởi vì ngươi biết dùng thú ngữ? Tiểu tử, ngươi không khỏi quá đề cao mình đi?"
"Ha ha, Viên Vương tiền bối nói sai rồi, không phải ta coi trọng mình, mà là ngươi coi thường ta rồi!"
Đến mức này, Diệp Viễn cũng lười phải giả bộ sợ sệt, dứt khoát bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Hắn đường đường là Đan Đế, chẳng lẽ ngay cả một con yêu thú cấp ba mà cũng không giải quyết được?
Viên Vương nghe Diệp Viễn nói, không khỏi cười lên ha ha. Chỉ là, một con Thạch Viên cười lớn như thế làm cho người ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Tiểu tử, ngươi thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp! Ta nhìn Cốt Linh của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Tuổi nhỏ như thế, ngươi để cho ta xem trọng ngươi thế nào?"
Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không có ý phản bác, chỉ là từ trong miệng nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Yêu... Tinh... Đan!"
Vốn dĩ còn đang cười to, Viên Vương nghe được ba chữ này, lập tức sắc mặt đại biến, một đôi mắt vượn mở to nhìn chằm chặp Diệp Viễn.
Nhìn dáng vẻ giống như là muốn ăn thịt hắn luôn.
"Tiểu tử, đại nhân nhà ngươi biết luyện chế Yêu Tinh Đan?" Viên Vương gằn từng chữ hỏi.
Theo thái độ của nó có thể nhìn ra, cái Yêu Tinh Đan này đối với nó có ý nghĩa lớn đến thế nào.
Mặc dù Phong Chỉ Nhu không biết giữa bọn hắn đang nói cái gì, nhưng là từ thái độ của Viên Vương nàng cũng nhìn ra Diệp Viễn thành công xâu đủ khẩu vị của nó rồi, không khỏi sinh ra mấy phần chờ mong.
Viên Vương vốn dĩ cho rằng Diệp Viễn sẽ gật đầu thừa nhận, ai biết Diệp Viễn lại lắc đầu, nói ra: "Không biết."
Viên Vương nghe xong giận tím mặt: "Tiểu tử, ngươi dám trêu đùa bản vương? Có tin bản vương nuốt sống ngươi hay không?"
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: "Nuốt ta, đời này của ngươi chỉ sợ cũng chỉ dừng lại ở cấp ba sơ kỳ thôi, dù ngươi ăn bao nhiêu Xích Hồn Thảo cũng vô dụng."
Diệp Viễn chắp tay, không sợ hãi chút nào đứng trước mặt Viên Vương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất