Chương 158: Ngự Kiếm Thuật!
Tiểu Bạch Hổ nhe răng trợn mắt, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ nghe như tiếng mèo kêu, chợt nhìn thì thấy vô cùng đáng yêu.
Mà ở dưới hình thế thảm liệt như vậy, Tiểu Bạch Hổ gào thét lại vô cùng bất lực và đáng thương.
Trong lòng Diệp Viễn không khỏi vì đó run lên, dường như thấy được chính mình lúc trước.
"Diệp Viễn, chúng ta mau cứu con Bạch Hổ kia đi? Ngươi xem Tiểu Bạch Hổ kia đáng thương quá." Lúc này, Nam Phong Chỉ Nhu hô lên bên tai Diệp Viễn.
Diệp Viễn quay đầu nhìn lại, đã thấy Nam Phong Chỉ Nhu lệ rơi đầy mặt. Hiển nhiên, nàng bị con Bạch Hổ kia làm cho cảm động.
Dưới loại tình thế này, hiển nhiên là chờ Bạch Hổ và Thất Sắc Lưu Vân Mãng đánh đến lưỡng bại câu thương là tốt nhất, nhưng Diệp Viễn thực sự không làm được.
Diệp Viễn không nhiều lời, chỉ chậm rãi gật đầu, lấy Thương Hoa Kiếm ra, nói với Nam Phong Chỉ Nhu: "Nhược điểm của Thất Sắc Lưu Vân Mãng chính là đám vằn bảy màu kia, nơi này ở trên cao nhìn xuống, chính là nơi đánh lén tốt nhất. Ta xuống dưới dẫn nó tới bên này, ngươi nhắm thời cơ một kích giết chết nó!"
Nam Phong Chỉ Nhu liều mạng gật đầu, nàng bây giờ, cũng là oán niệm sâu đậm với con mãng xà kia.
Lúc này Hắc Mãng và Bạch Hổ đang say sưa kịch chiến, Bạch Hổ liên tục gặp khó, nhưng một bước cũng không chịu lui.
Bạch Hổ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ là dựa vào một cỗ chấp niệm mà cố gắng chống đỡ lấy không ngã xuống.
Hắc Mãng quay người một cái, bỗng nhiên bắn ra, thẳng đến hàm dưới của Bạch Hổ.
Động tác của Bạch Hổ đã hoàn toàn không theo kịp Hắc Mãng, nếu lần này bị cắn trúng, Bạch Hổ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đúng lúc này, một tia sáng trắng nhanh như thiểm điện đánh úp về phía mặt Hắc Mãng.
Cái này quá mức đột ngột, căn bản Hắc Mãng không kịp phản ứng, tia sáng trắng trực tiếp đánh trúng vào mắt của nó.
"Xuy."
Con mắt của Hắc Mãng trong nháy mắt trở nên huyết nhục mơ hồ.
Thê lương kêu thảm một tiếng, Hắc Mãng đau đến lăn lộn trên mặt đất. Thân thể khổng lồ càng không ngừng vặn vẹo, cái đuôi vùng vẫy vung lung tung, cực kỳ có tính công kích.
Cho dù là Diệp Viễn, lúc này cũng không dám tùy tiện xông lên, mà nhìn thoáng qua Bạch Hổ đang thoi thóp.
Ánh mắt Bạch Hổ cũng nhìn qua Diệp Viễn tràn đầy vẻ cảm kích.
Tiểu Bạch Hổ thấy Hắc Mãng bị thương, cũng cả gan đi lại bên người mẫu thân, dùng đầu lưỡi nho nhỏ của nó liếm lấy vết thương của mẫu thân. Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ô ô, hiển nhiên rất là bi thống.
Có điều tình cảnh này cũng không kéo dài bao lâu, Hắc Mãng cuối cùng từ trong đau đớn thanh tỉnh lại, phát ra một tiếng gào thét khó nghe cho thấy, lúc này nó đang vô cùng tức giận.
Hắc Mãng dùng con mắt còn lại nhìn chằm chặp Diệp Viễn, Diệp Viễn lại cười híp mắt nhìn lại nó, còn ngoắc ngoắc tay với nó, trông rất là khinh miệt.
Thất Sắc Lưu Vân Mãng kia thấy thế càng giận dữ, "Sưu" một tiếng đã không thấy tăm hơi.
Diệp Viễn sớm có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không bị nó đánh lén thành công.
Lắc mình một cái, Diệp Viễn cũng biến mất ngay tại chỗ, làm cho Hắc Mãng vồ hụt.
"Đại mãng đần, ta ở chỗ này đây!" Diệp Viễn ở một chỗ khác lại ngoắc ngoắc tay với Hắc Mãng.
Thất Sắc Lưu Vân Mãng dường như nghe hiểu Diệp Viễn, lần nữa liều lĩnh xông về phía Diệp Viễn.
Thân pháp của Diệp Viễn không chậm bao nhiêu so với Thất Sắc Lưu Vân Mãng, lại né tránh lần nữa.
Sau khi lặp đi lặp lại hai lần như thế, chỉ cần Diệp Viễn né tránh lần nữa, thì Thất Sắc Lưu Vân Mãng sẽ tiến vào chỗ Nam Phong Chỉ Nhu mai phục.
Nam Phong Chỉ Nhu cũng là mài sẵn đao, con mắt nhìn chằm chặp chỗ vằn bảy sắc của Hắc Mãng.
Diệp Viễn lại lắc mình một cái, đã tiến vào vòng mai phục. Ngay tại lúc hắn khiêu khích Hắc Mãng lần nữa, Nam Phong Chỉ Nhu sắp xuất thủ, Hắc Mãng lại do dự!
"Đáng chết, con Hắc Mãng này quá giảo hoạt, vậy mà sinh ra hoài nghi với cử động của ta!" Trong lòng Diệp Viễn oán thầm một trận.
Thương Hoa Kiếm đảo một cái, lần nữa phát ra một đạo kiếm mang. Chỉ là Hắc Mãng đã có sự chuẩn bị, sẽ không tiếp tục trúng chiêu đơn giản như vậy, lập tức thân hình trượt đi tránh khỏi.
Chỉ là sau khi Hắc Mãng né tránh, không tiến về phía bên này như trước nữa.
Trong lòng Diệp Viễn dâng lên một dự cảm không tốt, quả nhiên, Hắc Mãng bỗng nhiên quay đầu một cái, vậy mà quay lại chỗ Bạch Hổ!
"Đáng chết!" Diệp Viễn thầm mắng một tiếng, rút kiếm đuổi theo.
Nam Phong Chỉ Nhu mai phục nửa ngày, vậy mà Hắc Mãng lại chạy mất, không khỏi vô cùng phiền muộn.
Có điều lúc này nàng có mai phục cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho nên cũng bước ra đuổi theo.
Hắc Mãng này giảo hoạt dị thường, mặc dù để hở phía sau lưng cho Diệp Viễn, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, căn bản là không có cách nhắm chuẩn, Diệp Viễn đánh liên tiếp mấy đạo kiếm khí, đều bị nó tránh khỏi.
Trong chớp mắt, Hắc Mãng cách Bạch Hổ chỉ có vài chục trượng, khoảng cách này đối với nó mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lúc này Bạch Hổ đã thoi thóp, vừa rồi dốc sức chiến đấu qua đi, lúc này rốt cục không còn chút sức lực nào.
Nó vốn không phải là đối thủ của Hắc Mãng, lại bị Hắc Mãng cắn mấy lần, lúc này chẳng những vết thương chồng chất, mà còn bị trúng độc, làm sao còn có sức lực phản kháng?
Nhìn thấy Hắc Mãng nhào tới, ánh mắt Bạch Hổ lộ ra thần sắc vô cùng tuyệt vọng. Ánh mắt của nó nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ bên cạnh tràn đầy không cam lòng và bất đắc dĩ.
Lúc này Tiểu Bạch Hổ lại không sợ hãi giống trước kia như vậy, ngược lại còn nhe răng nhếch miệng, lại còn giương nanh múa vuốt với Hắc Mãng vô cùng khí thế. Chỉ tiếc rằng nó quá yếu ớt rồi.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy thế khẩn trương, phát ra từng đạo kiếm mang. Thế nhưng kiếm mang của nàng chênh lệch quá nhiều so với Diệp Viễn, dù cho có ngẫu nhiên đánh trúng lên người Hắc Mãng, cũng là không đau không ngứa.
Diệp Viễn biết không còn kịp rồi, lập tức cắn răng một cái: "Chỉ còn cách dùng chiêu này! Tiểu Bạch Hổ, nếu như ta thất thủ, ngươi cũng chớ có trách ta!"
Trong khi mặc niệm, Diệp Viễn ném Thương Hoa Kiếm vào không trung, sau đó hai tay chập chỉ thành kiếm, chỉ về phía Thương Hoa Kiếm.
Một cỗ hồn lực cuốn lấy nguyên lực từ đầu ngón tay xuất ra, trực tiếp thấu nhập vào Thương Hoa Kiếm!
Cứ như vậy, Thương Hoa Kiếm treo tại giữa không trung!
"Ngự Kiếm Thuật! Đi cho ta!"
Diệp Viễn một tay vừa chỉ, Thương Hoa Kiếm "Sưu" một tiếng hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng về phía Hắc Mãng!
Hắc Mãng dường như có cảnh giác, tốc độ nhào về phía Tiểu Bạch Hổ trở nên chậm hơn, nhưng thân thể càng lắc lư thêm lợi hại, càng thêm khó mà nắm bắt được!
Tốc độ của Thương Hoa Kiếm so với kiếm mang trước đó Diệp Viễn phát ra còn nhanh hơn. Nhưng mặc dù như thế, một kiếm này vẫn thất bại.
Hắc Mãng lần nữa phát ra tiếng gào thét khó nghe, giống như là đang biểu đạt nó là người chiến thắng với Diệp Viễn.
Sắc mặt Diệp Viễn đen lại, đầu ngón tay lại lần nữa kéo trở về, Thương Hoa Kiếm cấp tốc xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, lần nữa hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Hắc Mãng.
Lần này, bởi vì Thương Hoa Kiếm cách Hắc Mãng quá gần, Hắc Mãng cũng không ngờ tới kiếm này đã đi mà lại quay lại, bất ngờ không kịp đề phòng, bị Diệp Viễn đâm xuyên qua!
"Tê tê..."
Hắc Mãng lại một lần đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng cũng không chết ngay lập tức.
Một kiếm này không có đâm trúng chỗ yếu hại của nó!
"Sư tỷ, nhanh đi lên bổ thêm một đao!" Diệp Viễn cắn răng hô to một tiếng.
"Keng!", Thương Hoa Kiếm rơi trên mặt đất, Diệp Viễn cũng chán nản ngồi dưới đất, cả người mệt mỏi cực độ.
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới lấy lại tinh thần, vội vàng múa kiếm đi lên.
Nhưng mà Nam Phong Chỉ Nhu còn chưa tới gần, đã bị đuôi của Hắc Mãng quét qua, suýt chút nữa trúng chiêu.
Nam Phong Chỉ Nhu khẩn trương, không ngờ tới sinh mệnh lực của con Hắc Mãng này lại ương ngạnh như thế, nhất thời không tới gần được!
Đúng lúc này, một cái bóng trắng vụt lên...