Chương 157: Yêu thú kịch đấu.
« Kinh Thần Thứ » chỉ đơn giản là lấy hồn lực công kích thần hồn của đối phương, cũng không có bao nhiêu cao thâm.
Nếu như Tô Nhất Sơn sớm có chuẩn bị, Diệp Viễn cũng không thể đắc thủ.
Dù sao hồn lực của Diệp Viễn cũng chỉ là Đan sư trung cấp, so với Tô Nhất Sơn cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Một kích này hắn đánh chính là đánh bất ngờ.
Đương nhiên, thần hồn bí kỹ đối với Diệp Viễn không tính là gì, nhưng ở trong quốc gia phàm nhân như Tần quốc này, tuyệt đối là cực kì hiếm gặp.
Cho dù là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất!
Võ giả Tần quốc đối chiến, căn bản sẽ không nghĩ đến đối phương sẽ dùng thần hồn bí kỹ, bởi vì cái đồ chơi này quá ít.
Cho nên, võ giả có được thần hồn bí kỹ, thường thường đều có thể đánh lén đắc thủ.
Chỉ là người biết quá ít, ít đến tình trạng cũng không cần thiết phải đề phòng. Nếu như mỗi một lần đối chiến đều muốn đề phòng thần hồn bí kỹ của đối phương, phân tâm như thế, ngược lại càng là tối kỵ.
"Đúng vậy a, ta sớm nên nghĩ tới. Ngoại trừ thần hồn bí kỹ, làm sao Tô Nhất Sơn lại phạm loại sai lầm cấp thấp này chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.
Thấy Diệp Viễn quay người muốn đi gấp, Nam Phong Chỉ Nhu lấy lại tinh thần, lập tức vội vàng đuổi theo, bắt lấy Diệp Viễn nói: "Diệp Viễn, đem cái này thần hồn bí kỹ dạy cho ta có được hay không?"
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: "Không được!"
Thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn trở mặt, Diệp Viễn vội vàng nói: "Việc cấp bách của ngươi bây giờ là tu luyện « Nghịch Thủy Pháp Quyết », lãng phí thời gian trên những chuyện khác, chỉ có thể trì hoãn thời gian tu luyện của ngươi. Chờ ngươi luyện tốt « Nghịch Thủy Pháp Quyết » rồi, ta dạy cho ngươi cái lợi hại hơn!"
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới đổi giận thành vui nói: "Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Nếu đến lúc đó ngươi không dạy ta, ta liền..., ta liền..."
Nam Phong Chỉ Nhu "Ta liền" cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái thủ đoạn nào uy hiếp tốt hơn.
Thực lực của Diệp Viễn đã không thua nàng, nàng còn có thể uy hiếp Diệp Viễn cái gì?
"Yên tâm đi, thần hồn bí kỹ ta còn nhiều, rất nhiều. Chỉ cần ngươi có thể tu luyện đủ cảnh giới, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu! Đi thôi!" Diệp Viễn rất hào phóng nói.
Kiếp trước Diệp Viễn chẳng khác nào từ bỏ võ đạo, nhưng đối với thần hồn lại rất có nghiên cứu, cho nên tu luyện rất nhiều thần hồn bí kỹ.
Đương nhiên, mục đích mà hắn tu luyện thần hồn, vẫn là vì luyện đan. Những thần hồn bí kỹ này có trợ giúp Diệp Viễn am hiểu về thần hồn hơn, cho nên hắn làm không biết mệt.
...
Một ngày sau, Diệp Viễn mang theo Nam Phong Chỉ Nhu và Viên Phi đi vào Hôi Tùng Lâm, hái được Tùng Dương Quả.
Tất nhiên nơi này cũng có yêu thú cường đại thủ hộ, có điều chỉ là yêu thú cấp hai mà thôi.
Diệp Viễn phóng xuất Viên Phi ra, con yêu thú cấp hai kia trực tiếp run rẩy lên, từ đầu đến cuối không có triển lộ ra chút địch ý nào.
Đẳng cấp của giới yêu thú càng thêm sâm nghiêm, khi một con yêu thú cấp hai đối mặt với yêu thú cấp ba, chỉ có hai chữ thần phục mà thôi.
Không tốn chút sức nào hái được Tùng Dương Quả, mấy người Diệp Viễn lại ngựa không dừng vó chạy tới khe suối Hắc Thủy, cũng chính là nơi mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng sống.
Khe suối Hắc Thủy ở phía Đông của Xích Phong Lĩnh, cách Xích Phong Lĩnh khoảng hơn một ngàn dặm, cách biên giới của Rừng Sâu Vô Biên khoảng sáu trăm dặm, cũng là nơi vô cùng hung hiểm.
Nhưng hiện tại đối với Diệp Viễn cũng không tính là có bao nhiêu nguy hiểm.
Có một con yêu thú cấp ba theo bên người, phạm vi ngàn dặm bên trong Rừng Sâu Vô Biên hắn đều có thể đi.
Có điều, bình thường Diệp Viễn sẽ không để Viên Phi ở bên ngoài, mà để hắn đợi trong Linh khí không gian.
Bên trong Rừng Sâu Vô Biên chẳng những có rất nhiều học viên tham gia thí luyện, còn có càng nhiều thợ săn yêu thú, lỡ như bị người khác gặp phải, cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu mà thôi.
Mà Diệp Viễn thì không muốn lạm sát kẻ vô tội, cho nên vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Hơn nữa Diệp Viễn tiến vào Rừng Sâu Vô Biên, cũng có ý tôi luyện chính mình, nếu mọi chuyện đều để Viên Phi xông lên trước, thì đã mất đi ý nghĩa rèn luyện rồi.
Một ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu cũng đã tới khe suối Hắc Thủy.
Nơi này suối nước róc rách, sắc rừng tú mỹ, là nơi phong cảnh cực kỳ đẹp.
Khu vực sáu trăm dặm là một cái phân giới, nơi này là nơi yêu thú cấp một và yêu thú cấp hai hỗn tạp.
Đi về hướng bắc, đa phần đều là địa bàn của yêu thú cấp hai; đi về phía nam, thì phần lớn là địa bàn của yêu thú cấp một.
Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối.
Có điều võ giả mà Diệp Viễn chữa trị cho lúc trước kia vận khí không tốt lắm, ở chỗ này gặp được Thất Sắc Lưu Vân Mãng, cũng coi là đủ xui xẻo rồi.
Căn cứ theo miêu tả của võ giả kia, Diệp Viễn phán đoán có thể thực lực của con Thất Sắc Lưu Vân Mãng này là cấp hai trung kỳ, thực lực này cũng không nhất định cần Viên Phi ra tay, chính hắn có lẽ cũng có thể giải quyết.
Có điều Diệp Viễn không dám chủ quan, Thất Sắc Lưu Vân Mãng chẳng những sương độc lợi hại, sức mạnh của thân thể cũng vô cùng cường đại. Nếu không cẩn thận bị quét trúng, tuyệt đối chịu không nổi.
"Căn cứ theo ghi chép, cái khe suối Hắc Thủy này vốn là lãnh địa của một con yêu thú cấp một cao cấp, thế nhưng không biết từ lúc nào lại bị Thất Sắc Lưu Vân Mãng chiếm lấy. Ta đoán chừng, nơi này nhất định có thứ mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng thích, nếu không nó sẽ không tham luyến nơi này. Nói không chừng chúng ta lại có thể được kiếm được thứ tốt." Diệp Viễn truyền âm nói với Nam Phong Chỉ Nhu.
Nam Phong Chỉ Nhu đã sớm quen thuộc với những kiến giải giống như bách khoa toàn thư này của Diệp Viễn, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Dẫn dụ nó ra rồi giết chết sao?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Không vội, trước hết chúng ta ẩn núp đi, xem xét tình huống lại nói."
Hai người ăn Liễm Tức Đan vào, lặng lẽ tiếp cận suối Hắc Thủy.
Xuyên qua tầng tầng rừng rậm, rốt cục hai người đến gần được khe suối kia.
Nhưng mà đúng vào lúc này, trên một khoảng đất trống bên cạnh suối, truyền đến từng đợt tiếng chém giết kịch liệt!
Diệp Viễn đẩy lá cây ra lặng lẽ nhìn lại, thì nhìn thấy hai con yêu thú đang chém giết lẫn nhau.
Trong đó một bên là một con mãng xà màu đen, thân hình dài khoảng hai trượng. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy chỗ bảy tấc trên thân nó quả nhiên có một đóa vằn bảy sắc, chính là Thất Sắc Lưu Vân Mãng!
Mà còn lại một con yêu thú kia thì là một con cọp màu trắng cường tráng, cũng là yêu thú cấp hai.
Có điều thực lực của Bạch Hổ kém hơn so với Thất Sắc Lưu Vân Mãng một chút, chỉ là cấp hai sơ kỳ.
Song phương chiến đấu vô cùng kịch liệt, mắt thấy Thất Sắc Lưu Vân Mãng hiển nhiên là chiếm thượng phong tuyệt đối, lúc này con Bạch Hổ kia đã vết thương chồng chất.
Máu tươi nhuộm đỏ một thân da lông màu trắng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thế nhưng con Bạch Hổ kia dường như càng quật cường lên, bị thương như vậy mà một bước cũng không chịu lui, ngược lại gầm thét chủ động công về phía Thất Sắc Lưu Vân Mãng.
Dáng vẻ đó, hiển nhiên là dự định đồng quy vu tận.
"Diệp Viễn, con Bạch Hổ kia đánh không lại người ta, sao lại không chạy chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu truyền âm nói, nàng cũng hết sức kỳ quái.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, truyền âm lại nói: "Không biết, có lẽ nó có lý do gì đó không thể lui lại?"
"Yêu thú cũng có lý do? Ta thấy nó đúng là ngốc, cứ phải đánh nhau chết sống với con mãng xà kia. Không phải bọn chúng đang đoạt địa bàn sao? Bị thương nặng như vậy, coi như đánh thắng chỉ sợ cũng không sống tiếp được nữa."
"Vạn vật đều có linh tính, yêu thú cũng có tình cảm, ngươi thấy Viên Phi rồi đấy. Tình cảm của yêu thú cấp thấp tuy không phức tạp như vậy, nhưng là nó biết rõ không địch lại lại chết không chịu lui, chỉ sợ thật sự có lý do của mình."
Trong khi nói chuyện, Diệp Viễn đẩy đám lá cây ra càng nhiều, tầm mắt của hai người càng rộng hơn.
Đập vào mắt bọn hắn là một con Tiểu Bạch Hổ nhỏ như con mèo đang ở bên cạnh run lẩy bẩy.
Nam Phong Chỉ Nhu không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.