Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 163: Không mua!

Chương 163: Không mua!
"Không phải nhìn ra được, là đoán được." Diệp Viễn chỉ mình cái mũi nói.
"Thế nhưng, căn bản Lam Nguyên Thủy cũng không có hương vị, ngươi làm sao đoán được" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
"Bản thân Lam Nguyên Thủy không có hương vị, nhưng trộn lẫn vào trong đan dược, thì sẽ phát ra một loại mùi thơm nhàn nhạt đặc thù." Diệp Viễn nói.
"Thế nhưng ngươi cách xa như vậy mà, mũi ngươi là mũi chó sao?" Nam Phong Chỉ Nhu không còn gì để nói.
Mắt Diệp Viễn trợn trắng lên, liền im lặng, có biết ví von dễ nghe hơn một chút hay không?
"Đây là bản lĩnh luyện được qua bao lần gọt giũa đấy, hà hà." Diệp Viễn cười nói.
Sự mẫn cảm của Diệp Viễn đối đan dược, là sau bao lần rèn giũa luyện tập đã khắc sâu vào tận trong thần hồn.
Dường như mỗi một loại dược liệu, hắn đều có thể vô cùng mẫn cảm phát giác ra được.
Nếu nói là đoán được, chẳng bằng nói là phản ứng bản năng của thần hồn.
Trải qua chuyện lần trước, Nam Phong Chỉ Nhu cũng không tiếp tục hoài nghi Diệp Viễn nữa.
Gia hỏa này, chỉ cần chuyện dính đến phương diện đan dược hoặc là dược liệu, tiên đoán và phán đoán dường như là chuẩn xác trăm phần trăm, chưa từng có sai lầm.
Hắn nói đan dược này có vấn đề, đan dược này chắc chắn có vấn đề.
Có điều Nam Phong Chỉ Nhu đi theo Diệp Viễn, cũng không cần lo lắng về vấn đề đan dược. Gia hỏa này lần này ra ngoài, cũng không biết đã luyện chế ra bao nhiêu đan dược, giống như dùng như thế nào cũng không hết.
Theo Nam Phong Chỉ Nhu biết, thời gian Diệp Viễn chuẩn bị rõ ràng chỉ có một ngày, từ đâu tới nhiều đan dược như vậy chứ.
Nam Phong Chỉ Nhu cảm thấy, mình càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Diệp Viễn.
Càng là không hiểu hắn, thì càng muốn hiểu rõ hắn, đây là loại cảm giác gì?
Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu trò chuyện ở bên này, bên kia con buôn đan dược buôn bán lại tốt lạ thường, bận tối mày tối mặt.
"Vị huynh đệ kia, ngươi không mua chút đan dược sao? Thời khắc mấu chốt những đan dược này thế nhưng là có thể cứu mạng đấy. Đan dược của ta đều là xuất phẩm của Túy Tinh Lâu, dược hiệu tuyệt đối cực kỳ tốt."
Gã con buôn kia bán xong một lượt, lại bắt đầu chào hàng những đan dược của mình với một thợ săn yêu thú mặt lạnh lùng.
Diệp Viễn đã sớm chú ý tới tên thợ săn yêu thú kia, khi người khác chen chúc đi mua đan dược, hắn vẫn không hề động. Chẳng những hắn không hề động, tiểu đội của hắn bốn người không có một người nào động.
"Không mua" nam tử mặt lạnh kia chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
"Huynh đệ, những đan dược này của ta thế nhưng là đan dược tốt nhất đấy. Đan dược của Túy Tinh Lâu chắc ngươi cũng biết, đây chính là độc nhất Tần quốc." Gã con buôn càng không ngừng tán dương đan dược của Túy Tinh Lâu tốt.
Nghe gã con buôn kia không ngừng khen Túy Tinh Lâu, Diệp Viễn cũng hơi có chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng hiểu, đây là người ta đang làm ăn, thổi phồng một chút cũng là cần thiết. Hơn nữa bây giờ không phải là lúc tức giận, cho nên cũng khắc chế xuống.
Tên thợ săn yêu thú kia bình tĩnh nghe con buôn đan dược thổi phồng, sau đó vẫn nhàn nhạt trả lời hai chữ: "Không mua "
"Ta nói huynh đệ, vì cái gì thế?" Con buôn đan dược buồn bực nói.
Gã thợ săn yêu thú nhìn hắn một cái, nói ra: "Ta chỉ mua đan dược của Dược Hương Các, không mua của nhà khác."
Diệp Viễn nghe xong, lập tức cảm thấy thư thái không ít. Trên đời này, vẫn có người biết chuyện đấy.
Hắn vừa nói chuyện này, gã con buôn kia lại nói: "Ta nói huynh đệ, không phải ta nói ngươi chứ, Dược Hương Các cũng sắp sập tiệm rồi, ngươi còn sống chết treo trên ngọn cây này làm gì? Theo ta thấy, không ngoài một tháng, Dược Hương Các chắc chắn phải đóng cửa, chẳng lẽ sau này huynh đệ các ngươi không ăn đan dược?"
Năm tử mặt lạnh lạnh lùng nhìn con buôn đan dược một chút, nói ra: "Dược Hương Các tuyệt đối sẽ không ngã. Hiện tại Diệp các chủ đang bế quan, chờ hắn xuất quan, nhất định có biện pháp ngăn cơn sóng dữ. Hừ."
"Dẹp đi, ai mà không biết Dược Hương Các đã vô lực xoay mình rồi, đóng cửa chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Dược Hương Các luôn không có động tĩnh, mà Túy Tinh Lâu bằng vào Tụ Nguyên Đan, đã hoàn toàn chiếm đoạt thị trường đan dược ở Tần quốc. Về sau, chính là Túy Tinh Lâu một nhà độc đại. Hơn nữa, so về cảnh giới, Vạn lâu chủ luôn đè ép Diệp Hàng, Dược Hương Các dựa vào cái gì xoay người?"
Nam tử mặt lạnh cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao? Túy Tinh Lâu mặt ngoài đường hoàng, lại bí mật làm bao nhiêu chuyện xấu xa, mọi người trong lòng đều rõ ràng. Diệp các chủ tấm lòng nhân hậu, đối đãi thợ săn yêu thú chúng ta như tay chân. Ta tin tưởng ông trời có mắt, Dược Hương Các nhất định sẽ vượt qua cửa ải lần này."
Nam tử vừa nói, trên mặt những người mua đan dược lúc trước không khỏi hiện ra thần sắc hối tiếc.
Trong số bọn họ không ít người nhận được ân huệ của Dược Hương Các, nhưng sự ủng hộ đối với Dược Hương Các lúc này, lại là không bằng tiểu đội kia.
"Hừ. Thật sự là đám đầu gỗ, hiện tại không mua, về sau muốn cầu xin ta muốn mua, cũng sẽ không bán cho ngươi." Nói xong, con buôn đan dược phẩy tay áo bỏ đi.
Nam tử mặt lạnh mặc kệ hắn, lại ngồi xuống.
Con buôn đan dược ngược lại không có quá nhiều ảnh hưởng, lại tiếp tục chào hàng đan dược của hắn. Chỉ là bị nam tử kia nháo trò như vậy, việc buôn bán của hắn lập tức kém rất nhiều.
Nam tử mặt lạnh nhìn theo bóng lưng của gã con buôn, hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một thanh âm không biết từ nơi nào tới, truyền âm nhập mật trực tiếp tiến vào trong tai của hắn.
Nam tử mặt lạnh nghe, lập tức biến sắc. Trầm tư một chút, hắn bỗng nhiên đứng lên.
"Mọi người đừng mua đan dược của hắn, những đan dược này đều là giả, gia hỏa này là lường gạt." Nam tử mặt lạnh hô lớn.
Nghe được tiếng la của nam tử mặt lạnh, tinh thần của tất cả người mua đan dược đều xiết chặt, sau đó dùng ánh mắt bất thiện nhìn con buôn đan dược.
Gã con buôn cũng giật nảy cả mình, hắn có chút chột dạ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy hắn nhất định phải cố gắng chống đỡ.
"Ngươi đừng ngậm máu phun người. Ngươi đã không mua thì thôi đi, còn ở đây phá hỏng việc làm ăn của ta, thật sự cho là ta dễ bắt nạt sao? Bên trên những đan dược này đều có ấn ký đặc thù của Túy Tinh Lâu, tuyệt đối là chính phẩm, ngươi lại dám chửi bới Túy Tinh Lâu?" Gã con buôn giận dữ nói.
Nam tử mặt lạnh cười lạnh nói: "Hừ những đan dược này đúng là của Túy Tinh Lâu, nhưng Túy Tinh Lâu luyện chế đan dược, thì không có vấn đề sao?"
"Có vấn đề gì, ngươi ngược lại là nói một chút. Nếu không nói ra được căn nguyên, thù này xem như đã kết. Sau khi về hoàng thành, ta sẽ đưa những lời này đến Túy Tinh Lâu." Gã con buôn uy hiếp nói.
Một tháng qua, Túy Tinh Lâu càng ngày càng bá khí vô song rồi.
Nếu Dược Hương Các triệt để sa sút, thì bọn hắn trở thành độc quyền kinh doanh. Hiện tại người của Túy Tinh Lâu ra ngoài, lỗ mũi dường như đều hếch lên đến tận trời.
Nếu gã con buôn này bán đan dược của Túy Tinh Lâu, chắc chắn liên quan đến Túy Tinh Lâu không nhỏ.
Nam tử mặt lạnh không hề bị lay động, cười nói: "Dược hiệu của những đan dược này, chỉ sợ không bằng một nửa của đan dược thành phẩm. Ngươi dùng những đan dược này đến lừa gạt mọi người, an tâm được sao?"
Hắn vừa nói chuyện này, sắc mặt đám người lại biến đổi lần nữa.
Dược hiệu không đủ mặc dù không phải là vấn đề lớn gì, nhưng thời khắc mấu chốt rất dễ mất mạng.
Ví dụ như Hồi Khí Đan cấp hai, nếu dược hiệu không đủ, chỉ có thể khôi phục một bộ phận rất nhỏ nguyên lực, vậy còn không phải là chờ chết?
Con buôn đan dược nghe nam tử mặt lạnh nói như vậy, cũng không sốt ruột nữa, ngược lại cười nhẹ nhàng nói ra: "Ngươi nói dược hiệu đan dược không đủ, vậy để mọi người thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất