Chương 162: Con buôn đan dược.
Hẻm núi Liên Nguyệt, một cái hẻm núi chiếm diện tích cực lớn, sâu hơn ngàn dặm trong Rừng Sâu Vô Biên.
Phạm vi ngàn dặm là cực hạn của võ giả Linh Dịch Cảnh, lại đi tiếp về hướng bắc, nguy hiểm sẽ gia tăng rất lớn.
Phạm vi trong vòng ngàn dặm ở Rừng Sâu Vô Biên phần lớn là địa bàn của yêu thú cấp hai, chỉ có cực ít địa phương mới có yêu thú cấp ba, ví dụ như Xích Phong Lĩnh.
Nhưng mà ở ngoài ngàn dặm, số lượng yêu thú cấp ba sẽ tăng lên rõ rệt.
Dưới tình huống bình thường, Linh Dịch Cảnh võ giả tuyệt đối không nguyện ý vượt qua ranh giới ngàn dặm này.
Bình thường, hẻm núi Liên Nguyệt là nơi ít ai lui tới.
Nhưng mà những ngày gần đây, hẻm núi Liên Nguyệt tụ tập càng ngày càng nhiều võ giả nhân loại, thực lực cũng càng ngày càng mạnh.
Từ lúc đầu chỉ đa số là võ giả Linh Dịch Cảnh tầng một tầng hai, đến bây giờ đã tràn đầy cả võ giả Linh Dịch Cảnh tầng tám tầng chín rồi. Trong đó còn có cả một ít võ giả nhân loại nửa bước Ngưng Tinh giống như Tô Vũ Bách!
Chỗ sâu dưới hẻm núi, ẩn ẩn có ba động không tầm thường truyền tới, tất cả mọi người đều biết, có thiên tài địa bảo cực kì trân quý sắp xuất thế.
Một bên khác của hẻm núi, cũng tụ tập số lượng lớn yêu thú cấp hai, cũng tương đối so với trận doanh của võ giả nhân loại.
Hai bên duy trì tương đương khắc chế, cũng không có ra tay đánh nhau.
Trên thực tế, khi yêu thú mới bắt đầu bạo động ở hẻm núi Liên Nguyệt, nhân loại và yêu thú từng phát sinh qua ma sát không nhỏ.
Nhưng theo võ giả nhân loại và yêu thú càng lâu càng đông, cảnh giới càng ngày càng cao, hai bên lại lâm vào trạng thái giằng co.
Bởi vì hai bên đều xuất hiện người mạnh hơn, cho nên trở nên càng thêm khắc chế.
Bên trong võ giả nhân loại xuất hiện võ giả Ngưng Tinh Cảnh, mà bên trong yêu thú cũng xuất hiện yêu thú cấp ba.
Mặc dù yêu thú cấp ba vẫn không thể câu thông với nhân loại, nhưng linh trí cũng đã không thấp, tự nhiên không muốn hao tổn quá nhiều thực lực trước khi thiên tài địa bảo xuất thế.
Đương nhiên võ giả nhân loại bên này cũng giống như vậy.
Lúc này Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đã trà trộn vào trong đám võ giả nhân loại cấp thấp. Trang phục trên người Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều đã đổi thành trang phục bình thường của thợ săn yêu thú, khuôn mặt Nam Phong Chỉ Nhu cũng đã xử lý qua một chút, nếu không lấy dung mạo của nàng, rất dễ dàng gây nên phiền toái không cần thiết.
Nơi này cao thủ rất nhiều, để người chú ý hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.
Thật ra Diệp Viễn vốn định để Nam Phong Chỉ Nhu đi về trước, tự tới một mình. Nhưng khi hắn đưa ra đề nghị để Nam Phong Chỉ Nhu trở về, Nam Phong Chỉ Nhu nổi trận lôi đình, cầm kiếm đánh với Diệp Viễn một trận.
Kết quả tất nhiên là Diệp Viễn bại trận mà kết thúc, không có cách nào đành phải mang nàng cùng đi.
Có điều Diệp Viễn nêu lên một yêu cầu, đó chính là bất luận dưới tình huống nào, đều phải nghe hắn.
Đây là ranh giới cuối cùng của Diệp Viễn!
Hẻm núi Liên Nguyệt không giống với lúc trước, thực lực của hai người bọn họ quá yếu, chỉ có một con đường là chờ đục nước béo cò. Nếu như không biết điều, chỉ có thể bị người khác ăn không còn cả xương.
Đến lúc đó cho dù có Viên Phi, cũng không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt.
Lúc này bên phía nhân tộc bên trên hẻm núi trên cơ bản là tốp năm tốp ba, tụ tập tốp năm tốp ba với nhau thành từng cái tiểu đoàn thể.
Mà tiểu đội của Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu tạo thành, hẳn là thuộc về tầng dưới cùng của những đoàn thể này, tự nhiên không gây chú ý cho người khác.
"Diệp Viễn, vừa rồi ngươi ra ngoài thăm dò được tin tức gì không?" Nam Phong Chỉ Nhu truyền âm hỏi.
"Ừm, nghe ngóng được một số thứ, có điều phần lớn chỉ là lời đồn đãi. Nhưng hiện tại cơ bản có thể khẳng định chính là, lần này xuất thế chắc là bảo vật Hỏa thuộc tính! Dựa theo ba động từ chỗ sâu của hẻm núi truyền đến đến xem, cũng chính là chuyện trong hai ngày này." Diệp Viễn trả lời.
"Thế nhưng nhiều người như vậy, mà thực lực lại mạnh như thế, ngay cả võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng xuất hiện, chúng ta có cơ hội không?"
Vốn dĩ Nam Phong Chỉ Nhu cũng không ngờ nơi này tụ tập nhiều người như vậy, còn tưởng rằng chỉ là bảo vật bình thường mà thôi.
Ai biết đến nơi, nhìn thấy nhiều võ giả Linh Dịch Cảnh như vậy, lập tức xì hơi.
Nhiều cường giả như thế, làm sao đến lượt mấy người bọn nàng được chứ?
Nàng thừa nhận Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng dù sao cảnh giới vẫn quá thấp. Đối phó một hai tên còn không thành vấn đề, nhưng mà nhiều người như vậy, bọn hắn ra tay như thế nào đây?
Hơn nữa tình thế phân bố hiện tại trên hẻm núi, hoàn toàn là dựa theo thực lực tới phân chia.
Những võ giả nửa bước Ngưng Tinh, Linh Dịch tầng tám tầng chín, trên cơ bản đều ở tận cùng bên trong nhất. Một khi bảo vật xuất thế, bọn hắn chắc chắn là xông vào trước tiên, làm sao đến lượt những võ giả vòng ngoài này?
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: "Bảo vật của Thiên Địa, người có duyên sẽ được, không phải thực lực mạnh thì nhất định có thể lấy được. Có Diệp Viễn ta ở tại đây, còn có chuyện của người khác sao?"
"Hứ, lại khoác lác! Làm sao ngươi biết ngươi chính là người có duyên?" Nam Phong Chỉ Nhu một mặt xem thường.
"Ta nói rồi, vương giả trời sinh, ngoài ta còn ai?" Diệp Viễn dõng dạc.
"Bớt nói nhảm, nói chính sự! Chúng ta đến cùng nên làm cái gì?" Nam Phong Chỉ Nhu triệt để bị đánh bại.
"Còn có thể làm sao? Nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng theo dõi kỳ biến! Bảo vật một khi xuất thế, võ giả nhân loại và yêu thú nhất định có một trận sống mái với nhau, đến lúc đó ngươi chỉ cần bo bo giữ mình là được, những chuyện khác ta đến xử lý." Diệp Viễn nói.
"..."
Trong nháy mắt Nam Phong Chỉ Nhu liền cảm thấy mình biến thành vướng víu.
Rõ ràng là cô cô để mình đến bảo vệ hắn có được hay không? Thế nhưng cho tới bây giờ, lúc nào Nam Phong Chỉ Nhu cũng có cảm giác đều là Diệp Viễn đang bảo vệ nàng?
Hơn nữa thực lực bây giờ của Diệp Viễn đã không thua nàng, căn bản cũng không cần nàng đến bảo vệ.
Thế giới này biến hóa quá nhanh rồi...
Tại lúc Nam Phong Chỉ Nhu âm thầm u oán, một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Đan dược tốt nhất! Đan dược tốt nhất đây! Xuất phẩm của Túy Tinh Lâu, tất nhiên là tinh phẩm! Hồi Khí Đan cấp hai, Hộ Tâm Đan cấp hai, thuốc chữa thương cấp hai, Giải Độc Đan cấp hai, các loại đan dược cái gì cần có đều có cả!" Một người mặc quần áo võ giả màu xám dắt cuống họng hô.
Hắn kêu một tiếng này, lập tức đưa tới sự chú ý của rất nhiều võ giả.
Những võ giả này phần lớn là thợ săn yêu thú, đã ở bên trong Rừng Sâu Vô Biên thời gian rất lâu, đan dược cần thiết mang trên người đã không còn nhiều.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thương nhân bán đan dược, tự nhiên đưa tới oanh động không nhỏ.
Diệp Viễn nghe có người bán đan dược, cũng không khỏi ghé mắt nhìn lại, thấy không ít người đã vây quanh hắn.
Lúc này, nói không chừng một viên đan dược có thể cứu được một mạng.
Có điều cái mũi của Diệp Viễn vừa động, lập tức đã nhận ra những đan dược kia đều là hàng giả. Mặc dù bề ngoài giống một số đan dược của Túy Tinh Lâu như đúc, nhưng dược hiệu chỉ sợ ngay cả năm phần cũng không đến.
Diệp Viễn chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó không quan tâm chuyện bên đó nữa. Hiện tại hắn cần phải khiêm tốn, chứ không phải làm náo động.
Dường như Nam Phong Chỉ Nhu nhìn ra chút vấn đề, không nhịn được hỏi: "Ngươi cười cái gì? Người kia có vấn đề sao?"
"Người không có vấn đề, nhưng đan dược có vấn đề. Có điều dù sao ăn không chết người, tùy hắn đi." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Không phải chứ? Làm sao ngươi nhìn ra được?" Dù sao Nam Phong Chỉ Nhu cũng là Đan sư, thế nhưng một chút vấn đề nàng cũng không nhìn ra.
"Thành phần bản thân đan dược không có vấn đề, chỉ là lúc luyện chế cho thêm Lam Nguyên Thủy. Vốn dĩ nguyên liệu chỉ đủ để có thể luyện chế một viên đan dược, hắn lại luyện chế được bốn năm viên, đương nhiên dược hiệu kém rất nhiều." Diệp Viễn giải thích nói.
"Ngươi nhìn một chút đã nhìn ra được sao?" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.