Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 185: Chưa thấy qua kẻ nào đần như vậy.

Chương 185: Chưa thấy qua kẻ nào đần như vậy.
Vừa mở miệng, chính là mùi thuốc súng nồng nặc.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, căn bản gia hỏa này chính là đến gây sự.
Vốn dĩ hắn không thoải mái với loại thái độ cao ngạo kia của Dương Hạo, chỉ vì mặt mũi của Giang Vân Hạc mới có thể khách sáo như thế.
Nếu không bằng vào tính cách của Diệp Viễn, đã chẳng muốn để ý đến Dương Hạo rồi.
Cái gọi là thiên tài ở trong mắt Diệp Viễn, ngay cả xuẩn tài cũng còn không tính.
"Thì ra Dương sư huynh tự biết mình tầm thường, xem ra vẫn có chút biết rõ bản thân. Ta còn lo lắng Dương sư huynh bị người tán dương nhiều, lại tưởng là thật đấy." Nếu đối phương không nể mặt mũi, thì Diệp Viễn không cần phải khách khí nữa rồi.
"Hừ! Cái gọi là ngàn năm đệ nhất nhân, cũng chỉ là một số người thế tục vô tri thổi phồng ra mà thôi. Xông qua Cửu Thiên Lộ, quơ đại trong U Vân tông cũng có một mớ lớn, chỉ có ở ngoại môn, mới có thể đem cái này xem như thần thánh."
Đối mặt với sự mỉa mai của Diệp Viễn, Dương Hạo lại không có giận tím mặt, mà đối chọi lại gay gắt.
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Thật ra ta lại không quan trọng cái gì mà ngàn năm đệ nhất nhân, chỉ có một số người tầm thường, mới có thể nhớ mãi loại chuyện này ở trong lòng."
Diệp Viễn cứ hễ mở miệng lại là một tiếng tầm thường, trong lòng Dương Hạo bực bội rồi. Vừa rồi hắn chỉ châm chọc Diệp Viễn một chút, lại không ngờ Diệp Viễn đánh rắn dập đầu, cứ gọi như vậy.
"Diệp sư đệ cứ hễ mở miệng là lại một tiếng tầm thường, không biết có dám so đấu một trận với kẻ tầm thường như ta không? Ta lại muốn lãnh giáo một chút, cái gọi là ngàn năm đệ nhất nhân, đến cùng là thiên tài như thế nào."
Dương Hạo bày ra thái độ bề trên, đoán chắc Diệp Viễn không dám ứng chiến.
Hắn là Linh Dịch tầng tám, Đan sư cao cấp, căn bản không cùng một cấp bậc với Diệp Viễn. Nếu như Diệp Viễn dám ứng chiến, vậy thì hắn chẳng phải thiên tài gì, mà là một tên ngu xuẩn chính cống.
Diệp Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện, Giang Vân Hạc ở một bên lại lên tiếng nói: "Diệp Viễn, không được vô lễ. Diêu Thiên đại nhân chính là trưởng lão Đan đường của thượng tông, hắn và Dương Hạo chuyến này tới là để dẫn ngươi và Long Đường tiến nhập tông môn."
Nói xong, hắn lại quay sang nói với Diêu Thiên: "Diệp Viễn trẻ tuổi nóng tính, mong rằng Diêu Thiên đại nhân chớ trách."
Đối mặt với trách cứ của Giang Vân Hạc, Diệp Viễn lại không nói gì. Hắn biết đây là Giang Vân Hạc đang nhắc nhở hắn, lần này đi U Vân tông còn phải thông qua hai người này, không thể đắc tội.
Diêu Thiên cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ thản nhiên nói: "Chuyện của người trẻ tuổi, thì để chính bọn hắn giải quyết đi, chúng ta những lão gia hỏa này, cũng không cần nhúng tay vào."
Địa vị của Diêu Thiên ở U Vân tông cao hơn hắn nhiều, nếu hắn đã nói như vậy, tự nhiên Giang Vân Hạc cũng không tiện nhiều lời, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Đương nhiên hắn biết vì sao Diêu Thiên lại nhằm vào Diệp Viễn, nhưng cũng không ngờ sẽ lộ ra rõ ràng như vậy, vừa đến đã cho Diệp Viễn một cái hạ mã uy.
Diêu Thiên là một mạch luyện dược sư của u Dương gia, có quan hệ cực kỳ tốt với u Dương Minh. Giang Vân Hạc nhìn thấy hắn đến làm Tiếp Dẫn Sứ, lập tức cảm thấy không ổn.
Giang Vân Hạc cũng không cho rằng, tông môn phái Diêu Thiên đến đây, chỉ là một sự trùng hợp.
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa vào cửa, mùi thuốc súng lập tức tỏa ra.
Vốn dĩ hắn còn ôm thái độ ba phải, hi vọng Diêu Thiên nể mặt. Ai biết Diêu Thiên nhẹ nhàng một câu, trực tiếp ép xuống một bụng lời của hắn.
Một già một trẻ này thật sự là khinh người quá đáng, một tên Linh Dịch tầng tám lại có thể mở miệng khiêu khích một kẻ Linh Dịch tầng hai, đây quả thực là quá không cần mặt mũi.
Mặc dù là lần đầu tiên Giang Vân Hạc tiếp xúc với Diệp Viễn, nhưng đã sớm nghe qua những chuyện hắn làm, biết tiểu tử này chắc chắn không phải là cái bé ngoan gì, nói không chừng hắn thật sẽ tiếp nhận khiêu khích.
Giang Vân Hạc cũng biết Diệp Viễn rất yêu nghiệt, nhưng chênh lệch giữa hắn và Dương Hạo không phải lớn bình thường.
Cho dù Diệp Viễn đã đột phá Linh Dịch tầng hai để hắn vô cùng ngoài ý muốn, cũng không thể nào là đối thủ của Dương Hạo.
Giang Vân Hạc đưa mắt ra hiệu qua với Diệp Viễn một cái, thế nhưng căn bản là Diệp Viễn không để ý tới hắn.
"Thế nào, ngàn năm đệ nhất nhân có dám so một lần hay không?" Dương Hạo đắc ý nhìn Diệp Viễn, dùng ngôn ngữ khiêu khích.
Nê Bồ Tát còn có ba phần hỏa khí, chứ đừng nói tới Diệp Viễn. Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng hai người này rõ ràng đang nhắm vào hắn.
Nếu Diệp Viễn có thể nhẫn, thì hắn đã không phải là Diệp Viễn rồi.
"Ngay cả khiêu chiến của kẻ tầm thường cũng không dám đáp ứng, làm sao dám xưng ngàn năm đệ nhất nhân nữa. Nói, so cái gì?"
Diệp Viễn trực tiếp tiếp nhận danh xưng "Ngàn năm đệ nhất nhân" này, tiện thể lại giẫm Dương Hạo xuống một chút.
Trong lòng Giang Vân Hạc thở dài, tiểu tử này, quả nhiên không chịu nổi khiêu khích.
Dương Hạo nghe được khóe miệng giật một cái, đây chính là điển hình cho việc cấp cho chút màu đã muốn mở phường nhuộm.
Thế nhưng, một lát nữa khi ta giẫm ngươi dưới lòng bàn chân, xem ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy hay không.
Hắn liếc Hung Chương hai sao trên ngực Diệp Viễn, khinh miệt cười nói: "Cảnh giới của Diệp sư đệ quá thấp, nếu so đấu võ đạo, ta khó tránh khỏi có chút ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu Diệp sư đệ cũng là Đan sư, thì chúng ta so đấu một chút thuật luyện dược là được rồi, không biết ý Diệp sư đệ thế nào?"
Diệp Viễn cười, cười rất vui vẻ.
Gặp qua kẻ đần, chưa thấy qua kẻ nào lại đần như vậy.
Lấy cảnh giới nghiền ép không muốn, hết lần này tới lần khác muốn chọn cái gì thuật luyện dược, xem ra gia hỏa này đối với thuật luyện dược của mình rất tự tin đây.
Thế nhưng là tìm Đan Đế so đấu thuật luyện dược, thật thua thiệt Dương Hạo có thể nghĩ ra đến mà.
Từ khi vào phòng Hô Diên Dũng vẫn luôn không nói lời nào, tuy lúc này mặt không biểu tình, nhưng lại đang mở cờ trong bụng.
Tên ngu xuẩn này, lại so thuật luyện dược với Diệp Viễn, không phải tìm đánh sao?
Nếu như là trước khi Diệp Viễn tìm đến mình, hắn thật đúng là không có lòng tin gì với Diệp Viễn. Nhưng bây giờ hắn rất muốn lát nữa nhìn một chút biểu lộ đặc sắc trên mặt Dương Hạo.
Mặc dù Hô Diên Dũng không biết chút gì về thuật luyện dược, nhưng hắn lại biết Ngưng Tinh Đan chắc chắn không phải đan dược cấp hai bình thường. Cho dù là Đan sư cao cấp, chỉ sợ cũng rất khó luyện chế ra được.
Dương Hạo lại muốn so thuật chế thuốc với Diệp Viễn có thể luyện chế ra Ngưng Tinh Đan, đây không phải tìm đánh thì là cái gì?
Không biết vì cái gì, nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong lòng Dương Hạo cực kỳ bực bội.
"Thế nào? Diệp sư đệ không dám so? Không dám so thì thôi coi như xong, có điều về sau tiến vào tông môn, nhìn thấy ta đi vòng qua là được rồi."
"Ừm, ý nghĩ này thật không tệ. Nếu không thì như vậy đi, hai ta người nào thắng, về sau đối phương nhìn thấy thì phải đi vòng qua, thế nào?"
"Ha ha, thật đúng là người không biết không sợ. Được, ta đồng ý với ngươi." Dương Hạo tràn đầy tự tin nói.
"Tốt, ngươi nói đi, so cái gì?" Diệp Viễn hỏi.
"Khống hỏa là căn bản khi luyện dược, cũng là tiêu chuẩn quan trọng nhất của thuật luyện dược. Như vậy đi, chúng ta lấy vật liệu ngay ở đây, so đấu một lần khống hỏa, không biết ý của Diệp sư đệ thế nào?"
Nói xong, Dương Hạo chỉ vào Thông Minh Hỏa ở trong phòng.
Thông Minh Hỏa là một loại địa hỏa, bởi vì độ sáng tương đối tốt, cho nên phổ biến dùng để chiếu sáng.
Đan đồ bởi vì hồn lực không đủ, yêu cầu về khống hỏa cũng không cao. Mà tới được cảnh giới Đan sư, mới tính chân chính nhập môn thuật luyện dược, yêu cầu về khống hỏa cũng cực kỳ cao.
Dương Hạo thấy Diệp Viễn chỉ là sơ cấp Đan sư, thì cho là hắn vừa mới tiếp xúc khống hỏa không lâu, phương diện khống hỏa chắc chắn rất yếu.
Đây là có chủ tâm để Diệp Viễn bẽ mặt.
Hắn lại không biết là, chẳng những Diệp Viễn biết chơi lửa, mà trong cơ thể còn có Tịnh Đàn Thánh Hỏa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất