Chương 184: Tiếp Dẫn Sứ.
"Ha ha ha, rốt cục ngươi cũng thừa nhận rồi sao Diệp Viễn, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?" Tô Vũ Bách giận quá mà cười nói.
"Ha ha, giết ta thì chính ngươi cũng không thoát khỏi U Vân tông trách tội xuống, cũng không phải chuyện đùa, ngươi không suy tính một chút sao?" Diệp Viễn cười nhạt nói.
"Trách tội? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đi chết đi!"
Tô Vũ Bách còn đang nói, lại đột nhiên bạo tẩu, một chưởng đánh về phía Diệp Viễn.
Phiên Thiên Chưởng!
Cùng một chiêu thức, nhưng Tô Nhất Sơn và Tô Vũ Bách đánh ra, căn bản chính là cách biệt một trời một vực.
Nhưng mà một chưởng này, đánh hụt.
Tô Vũ Bách chỉ cảm thấy hoa mắt, lại có thể xuất hiện chín tên Diệp Viễn cùng một lúc. Mà hắn căn bản không phân rõ cái nào mới là chân thân của Diệp Viễn.
Sau đó, Tô Vũ Bách cứ như vậy xuyên qua một cái bóng mờ. Lúc quay đầu lại, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ như cũ, giống như chưa từng động đậy.
Trên mặt Tô Vũ Bách và Hô Diên Dũng đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi, Diệp Viễn học được thân pháp cường đại mà quỷ dị như thế từ lúc nào?
Hô Diên Dũng không ngờ Tô Vũ Bách thật sự dám động thủ trong học viện, nhất thời dưới sự bất ngờ lại muốn phòng ngự thì đã không kịp.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Viễn lại có thể tránh đi công kích của Tô Vũ Bách dễ dàng như thế.
"Ngươi đã đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi?" Tô Vũ Bách không thể tin nói.
Diệp Viễn tiến vào Rừng Sâu Vô Biên một chuyến, chưa tới một tháng lại có thể trực tiếp đột phá đến Linh Dịch tầng hai.
Tốc độ này…
"Ha ha, nhờ phúc của Tô trưởng lão, may mắn đột phá."
Sắc mặt Tô Vũ Bách tối đen, tên Diệp Viễn này miệng quá tiện rồi. Nhờ phúc của ai không được, lại nhờ phúc của Tô Vũ Bách hắn.
Đây không phải là muốn tức chết người sao.
"Đúng rồi, Tô trưởng lão còn nhớ rõ lời ta từng nói không? Cũng không phải nói đùa với ngươi. Có lẽ, không cần một năm đâu." Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Tô Vũ Bách nghe vậy biến sắc, bằng vào tốc độ tiến bộ này của Diệp Viễn, có lẽ thật sự không cần đến một năm.
Mặc dù câu nói này của Diệp Viễn để hắn trở thành trò cười ở Học Viện Đan Võ, thế nhưng hắn chưa từng cho là thật.
Mà bây giờ, hắn chợt phát hiện dường như Diệp Viễn thật sự không phải là đang nói đùa, đúng là hắn có năng lực này.
"Hừ vậy ngươi cũng phải sống đến một năm nữa mới được. Diệp Hàng sắp xong đời rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội không?" Tô Vũ Bách cười lạnh nói.
"Có phải không? Sao ta lại cảm thấy chờ sau khi phụ thân ta rớt đài, Tô trưởng lão hãy đến diễu võ giương oai trước mặt ta thì tốt hơn. Nếu không, đến lúc đó lại muốn bị ta đánh mặt đấy. Mặc dù gương mặt này của ngươi đã bị ta đập nát, nhưng lại đập thêm chút nữa, ta cũng không ngại." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Ngươi… " Tô Vũ Bách suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Diệp Viễn không thèm để ý Tô Vũ Bách, quay người rời đi cùng với Hô Diên Dũng. Nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn, hai mắt Tô Vũ Bách đã sắp phun ra lửa.
Thế nhưng Diệp Viễn đã trưởng thành đến mức như thế rồi, bên cạnh còn có Hô Diên Dũng, căn bản là hắn không làm gì được Diệp Viễn.
Mặc dù thực lực Tô gia rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến mức một tay che trời ở Học Viện Đan Võ.
"Diệp Viễn, không ngờ lần này ngươi tham gia Vô Biên thí luyện, sau khi trở về thì giống như là thoát thai hoán cốt vậy. Một chiêu vừa rồi kia, xem như là ta đối đầu, cũng là không có cách nào đâu." Hô Diên Dũng sợ hãi than.
Hô Diên Dũng cảm thấy, chẳng những cảnh giới của Diệp Viễn tăng lên, thực lực càng cường đại hơn nhiều.
Mặc dù hiện tại hắn mới chỉ Linh Dịch tầng hai, nhưng chỉ sợ thực lực đã không thua Long Đường rồi.
Phải biết, trong một tháng này Long Đường đã thăng liên tục hai cấp, đột phá đến Linh Dịch tầng năm.
Trong lòng Hô Diên Dũng có chút chờ mong, trận đấu giữa hai tên thiên tài tuyệt đỉnh của Học Viện Đan Võ ở Tần quốc này.
"Ha ha, xem như có chút thu hoạch." Diệp Viễn cũng không biết nói thêm cái gì cho tốt, đành phải trả lời qua loa một chút.
Lại nói, chuyến đi Rừng Sâu Vô Biên lần này, thu hoạch lớn nhất của hắn vẫn là Hồn Điển Dược Thần. Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, hắn còn không cách nào lĩnh hội những văn tự màu vàng kim kia, cho nên Hồn Điển Dược Thần này tạm thời còn chưa có tác dụng gì với Diệp Viễn.
Hai người sóng vai mà đi, rất nhanh đã đi tới nơi ở của Giang Vân Hạc.
"Viện trưởng đại nhân, Diệp Viễn trở về rồi, ta dẫn hắn đến bái kiến ngài." Hô Diên Dũng ở ngoài cửa cung kính nói.
"Vào đi."
Hô Diên Dũng và Diệp Viễn nghe vậy đẩy cửa vào, vừa vào cửa, lại phát hiện trong phòng còn có những người khác.
Một lão giả ngồi ngay ngắn đối diện Giang Vân Hạc, cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được. Bên cạnh lão giả còn có một người trẻ tuổi đứng đó, có điều nhìn như chỉ khoảng hai mươi tuổi mà tu vi cũng đã tới Linh Dịch tầng tám.
Ở độ tuổi này có được thực lực như thế, nếu ở Học Viện Đan Võ tuyệt đối là hạc giữa bầy gà, xem như ngay cả Long Đường, so ra cũng kém.
"Ha ha, Diệp Viễn, đúng là đúng dịp, ta đang muốn phái người đi gọi ngươi và Long Đường tới, ngươi lại tới trước rồi. Mau tới đây bái kiến Tiếp Dẫn Sứ Diêu Thiên đại nhân." Giang Vân Hạc vừa thấy Diệp Viễn, lập tức cười to nói.
Rất hiển nhiên, Giang Vân Hạc đã sớm biết chuyện Diệp Viễn về học viện.
"Vãn bối Diệp Viễn bái kiến Diêu Thiên đại nhân." Diệp Viễn lại không nói gì thêm, thi lễ với Diêu Thiên một cái.
"Giáo tập học viện Hô Diên Dũng, bái kiến Tiếp Dẫn Sứ đại nhân." Hô Diên Dũng nghe vậy thì lại biến sắc, cung kính đi lên thi lễ.
Diêu Thiên nhàn nhạt lườm Diệp Viễn một chút, nói ra: "Ừm, ngươi chính là học viên bằng vào thực lực Nguyên Khí Cảnh xông qua Cửu Thiên Lộ?"
"Chính là vãn bối." Diệp Viễn nói.
Không biết tại sao, Diệp Viễn cảm thấy ánh mắt Tiếp Dẫn Sứ nhìn mình có chút kỳ quái, dáng vẻ giống như không thích lắm.
Lão nhân này hẳn là đến từ U Vân tông, nhẽ ra không quen biết mình mới phải.
Diệp Viễn không nghĩ ra, đã có chỗ nào đắc tội lão nhân này.
Còn có người trẻ tuổi bên cạnh lão đầu, ánh mắt nhìn về phía mình cũng tràn đầy khinh thường.
Không hiểu thấu.
"Ha ha, vị bên cạnh Diêu Thiên đại nhân này là đệ tử đắc ý của hắn - Dương Hạo, đừng nhìn tuổi hắn còn trẻ, không những ở võ đạo đạt đến Linh Dịch Cảnh tầng tám, còn là một Đan sư cao cấp, là nhân vật thiên tài còn mạnh hơn so với Phong lão sư của các ngươi. Sau này hắn sẽ là sư huynh của ngươi và Long Đường, các ngươi thân cận hơn một chút." Giang Vân Hạc tán dương nói.
Được Giang Vân Hạc tán dương một chút, trên mặt Dương Hạo liền lộ ra đắc ý, có điều che giấu rất tốt.
Diệp Viễn lại nhìn ra, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Với loại tâm tính này, cảnh giới cao hơn nữa cũng có tác dụng gì.
Xem ra, người trong tông môn này tới thế tục đều có loại cảm giác cao cao tại thượng.
Diệp Viễn không nhịn được nhìn thoáng qua Hô Diên Dũng, thấy hắn cũng không có phản ứng gì, dường như cảm thấy lẽ ra như thế, không khỏi thầm than trong lòng.
Nhưng mà loại thái độ này, Diệp Viễn lại vô cùng khinh thường. Diệp Viễn nghe Giang Vân Hạc giới thiệu, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng thì lại oán thầm không thôi.
Vậy cũng là thiên tài sao? Thiên tài trở nên không đáng giá như vậy từ lúc nào chứ?
Có điều trước mặt Giang Vân Hạc, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không biểu hiện ra cái gì, chỉ chắp tay nói: "Gặp qua Dương sư huynh, về sau tiến vào tông môn, mong rằng Dương sư huynh chiếu cố nhiều."
Cấp bậc lễ nghĩa của Diệp Viễn đã coi như là vô cùng đúng mực rồi, ai ngờ tên Dương Hạo này lại thản nhiên nói: "Ha ha, Diệp sư đệ danh xưng ngàn năm đệ nhất nhân, chỗ nào cần dạng tầm thường như ta chiếu cố?"