Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 189: Trở nên đẹp hơn!

Chương 189: Trở nên đẹp hơn!
"Bao ở trên người ngươi?" Giang Vân Hạc nghe vậy thì sững sờ.
"Không sai. Tác dụng của đạo trường ngoại môn đối với tông môn không phải là vì tìm kiếm nhân tài sao? Chỉ cần ta có thể trở thành đệ tử tinh anh, thì công tích này của viện trưởng có lẽ cũng đủ." Diệp Viễn nói.
"Nói không sai, thế nhưng là trở thành đệ tử tinh anh, thật quá khó khăn. Ta biết thiên phú của ngươi tuyệt luân, nhưng đệ tử tinh anh trong tông môn, thiên phú của mỗi người đều không kém ngươi đâu." Giang Vân Hạc lắc đầu nói.
Diệp Viễn cười cười, lại không giải thích thêm, ngược lại lúc này Hô Diên Dũng lại lên tiếng: "Viện trưởng đại nhân, thật ra ta lại tin tưởng Diệp Viễn có thể trở thành đệ tử tinh anh. Mặc dù gã Diêu Thiên kia luôn miệng nói thực lực của Diệp Viễn quá thấp, nhưng ta vẫn cảm thấy, Diệp Viễn ở trong đám đệ tử hạch tâm, hẳn là rất nhanh là có thể đứng vững gót chân."
Giang Vân Hạc lộ ra thần sắc khác biệt, hắn còn chưa từng thấy, Hô Diên Dũng xem trọng học viên nào như thế.
Ra khỏi chỗ Giang Vân Hạc, Diệp Viễn trực tiếp đi tìm Nam Phong Nhược Tình.
"Cô cô, thế nào, thế nào? Ta có trở nên đẹp hơn hay không?" Nam Phong Chỉ Nhu kích động hỏi Nam Phong Nhược Tình.
Diệp Viễn đã giúp nàng và Nam Phong Nhược Tình luyện chế ra Trú Nhan Đan, vừa rồi sau khi ăn vào, một loại cảm giác khó tả lưu động ở trong máu, thân thể của mình dường như phát sinh một ít biến hóa.
Nam Phong Nhược Tình tinh tế đánh giá Nam Phong Chỉ Nhu một chút, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, kinh ngạc nói: "Làn da này của ngươi, cũng sắp chảy ra nước tới nơi rồi, sờ tới sờ lui thấy giống như hài tử vừa mới ra đời vậy. Trú Nhan Đan, thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Cũng không phải Tần quốc không có đan dược dưỡng nhan, nhưng mà công hiệu của loại đan dược này nhiều lắm là chỉ là trì hoãn già yếu. Theo thời gian trôi qua, vẫn có thể lưu lại dấu vết tháng năm trên gương mặt.
Hơn nữa loại đan dược này thường thường đều có tác dụng phụ, thời gian lâu dài sẽ chậm rãi hiển hiện ra.
Dù vậy, loại đan dược này vẫn để một chút nữ nhân trong nhà quý tộc chạy theo như vịt, thường thường ngàn vàng cũng khó cầu.
Mà Trú Nhan Đan do Diệp Viễn luyện chế lại có hiệu quả như thế, một khi phóng xuất ra thị trường, chắc chắn sẽ xào đến một cái giá trên trời.
"A! Ngươi xem, vết chai trên tay của ta cũng không thấy nữa." Nói xong, Nam Phong Chỉ Nhu quơ quơ đôi bàn tay của mình.
Nam Phong Nhược Tình xem xét, thật đúng là như vậy.
Đừng nhìn Nam Phong Chỉ Nhu thân là công chúa được ngàn vạn sủng ái, nhưng vì truy cầu võ đạo, nàng cũng ăn không ít khổ. Bởi vì nàng là võ giả dùng kiếm, qua nhiều năm như thế trên tay khó tránh khỏi lên vết chai.
Nếu nói đến thứ Nam Phong Chỉ Nhu bất mãn nhất của nàng, thì chính là đôi tay này rồi. Mà bây giờ, hai tay của nàng non mềm trắng nõn, đẹp mắt đến không tả được, căn bản giống như là đại tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, chứ không giống một võ giả.
"Không ngờ Diệp Viễn có thể luyện chế ra đan dược thần kỳ như thế. Hơn nữa hắn còn nói, Trú Nhan Đan này chẳng những không chút tác dụng phụ nào, mà còn có tác dụng cải thiện thể chất. Một cái đan dược cấp hai, có thể đạt tới hiệu quả như thế sao?" Nam Phong Nhược Tình mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Nàng vẫn luôn tự hào về tạo nghệ đan đạo của mình, thế nhưng từ khi gặp được Diệp Viễn về sau, nàng mới biết được căn bản mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
"A, cô cô." Nam Phong Chỉ Nhu sợ hãi kêu lên.
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, hô to gọi nhỏ cái gì." Nam Phong Nhược Tình mắng.
Nam Phong Chỉ Nhu tiến đến gần khuôn mặt Nam Phong Nhược Tình kinh ngạc nói: "Cô cô, trước kia ngươi đã không giống cô cô của ta, hiện tại càng không giống như là cô cô ta rồi."
"Nha đầu chết tiệt kia, ta không phải cô cô của ngươi còn có thể là ai?"
"Ngươi ăn Trú Nhan Đan xong, hiện tại giống như tỷ muội song sinh với ta vậy. Tuy tuổi ngươi không lớn lắm, nhưng bây giờ lại còn trẻ ra mấy tuổi." Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
Diệp Viễn luyện chế ra một ít Trú Nhan Đan, cho hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình mỗi người một viên. Ngoài ra, hắn còn giữ lại cho mẫu thân và Lục Nhi nữa.
"A! Thật sao?" Nam Phong Nhược Tình sờ lên mặt mình, kinh ngạc nói.
"Thật! So với vàng thật còn thật hơn. Ở đây có tấm gương, ngươi nhìn xem." Nói xong, Nam Phong Chỉ Nhu cầm một tấm gương đưa cho Nam Phong Nhược Tình.
Nam Phong Nhược Tình nhận lấy tấm gương nhìn một chút, kinh hỉ nói: "Thật đúng là hiện tại ta nhìn giống như là trở về hai, ba năm trước, không chênh lệch nhiều lắm với ngươi rồi."
Dù tính tình của Nam Phong Nhược Tình vô cùng điềm tĩnh, lúc này cũng là vạn phần kinh hỉ. Chỉ cần là nữ nhân, đối với loại chuyện trở nên đẹp hơn này lập tức không có chút sức chống cự nào.
"Khanh khách, về sau ra ngoài, nói không chừng người ta còn cho rằng ta là tỷ tỷ của ngươi nữa đấy." Nam Phong Chỉ Nhu bỗng nhiên huyễn tưởng lên tràng cảnh này, cười đến không ngậm được miệng.
"Nha đầu chết tiệt kia, mặc kệ ta biến thành thế nào, ta vẫn là cô cô ngươi đấy. Lời này nếu như bị hoàng huynh nghe thấy, chắc chắn lại muốn nhốt ngươi lại." Nam Phong Nhược Tình trợn mắt nói.
Nam Phong Chỉ Nhu nghịch ngợm thè lưỡi.
"Ừm. Cô cô ngươi mau nhìn, hình như Lục Nhi có động tĩnh." Nam Phong Chỉ Nhu bỗng nhiên mừng lớn nói.
Nghe Nam Phong Chỉ Nhu hô lên như thế, hai người vội vàng đi vào trước giường, chỉ thấy mí mắt Lục Nhi khẽ nhúc nhích, giống như thật sự sắp tỉnh lại rồi.
Hàn độc trong cơ thể Lục Nhi vô cùng lợi hại, đã sắp đến biên giới bộc phát, cho nên sau khi nàng ăn vào Nguyên Dương Đan, tạm thời còn không có cách nào tỉnh lại.
Trước đó Diệp Viễn đã dự đoán, ước chừng cần hai ba ngày. Hiện tại vừa mới qua hai ngày, quả nhiên Lục Nhi đã tỉnh lại.
Hô hấp của Lục Nhi trở nên bình ổn trở lại, chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mê mang.
"Ta, ta ở nơi nào đây? Chẳng lẽ là đã chết rồi sao?"
"Ngươi nha đầu ngốc này, nhìn kỹ một chút chúng ta là ai. Ngươi đây là đang rủa chúng ta chết sao?" Nam Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Nam Phong Nhược Tình lôi kéo y phục của nàng một chút, trừng mắt với nàng một cái, mới nói với Lục Nhi: "Lục Nhi, ta là Nam Phong Nhược Tình đây, ngươi không nhớ ta sao?"
Lục Nhi quan sát tỉ mỉ Nam Phong Nhược Tình một lúc, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "A. Ngươi không phải Phong lão sư sao? Sao ngươi có vẻ như trở nên không giống. Giống như, giống như trẻ ra. A… Thật xin lỗi, ta ta…"
Khuôn mặt Nam Phong Nhược Tình đỏ lên, nói ra: "Đây là may mắn mà có thiếu gia của ngươi, hắn luyện chế ra một loại đan dược cho chúng ta, sau khi chúng ta ăn vào, thì biến thành như vậy. Đúng rồi, bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Thiếu gia của ngươi vì cứu ngươi, một tháng này là ra sống vào chết đấy."
Lục Nhi nghe xong kinh hãi nói: "Thiếu … thiếu gia hắn không có việc gì chứ?"
"Ha ha, đương nhiên không có việc gì. Mạng của thiếu gia ngươi lớn lắm, sao có thể dễ dàng chết như vậy."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận cười to, chính là Diệp Viễn.
Lục Nhi vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Viễn, lập tức vui mừng quá đỗi, liền muốn từ trên giường đứng lên, Diệp Viễn vội vàng đi lên đỡ lấy, oán giận nói: "Nằm tốt cho ta. Làm loạn cái gì. Bây giờ ngươi còn có chút suy yếu, nghỉ ngơi cho thật tốt một chút."
Lục Nhi nhìn thấy Diệp Viễn, nước mắt chảy xuống không ngừng được: "Thiếu gia, ta, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại thiếu gia nữa, hu hu…"
Diệp Viễn vỗ nhè nhẹ mái tóc Lục Nhi, cười nói: "Nha đầu ngốc, có thiếu gia ở đây, làm sao ngươi chết được.cho dù ngươi tiến vào điện Diêm Vương, thiếu gia cũng có thể đem ngươi kéo trở về được. Không nên suy nghĩ lung tung, ta chuẩn bị cho ngươi một chút đan dược khôi phục nguyên khí, ngươi điều tức cho tốt một chút, sau đó chúng ta về nhà."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất