Chương 2: Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết
Không phải là thuốc của Diệp Hàng không có tác dụng, mà là trạng thái hiện tại của Diệp Viễn quá tệ.
Tuy thuốc của Diệp Hàng có chút tác dụng phụ, nhưng hiện tại Diệp Viễn cũng không thể kiểm soát được nó, trước tiên vẫn là phải ổn định lại một chút thân thể yếu ớt này.
Đối với nguy hiểm tiềm ẩn của viên giải độc đan, Diệp Viễn tự có cách giải quyết.
Từ khi có được thân thể này đến nay, Đan Đế Cơ Thanh Vân thực ra không hiểu được, thời gian mười mấy năm về trước chủ nhân của thân thể này trôi qua như thế nào?
Xuất thân từ một thế gia đan dược, mà tiểu tử này ngay cả Nguyên Khí Cảnh tầng hai cũng không đạt được.
Cho dù là ở một đất nước bình thường, xuất thân trong môt gia đình như thế, lấy Nguyên Khí Đan bình thường dễ như ăn kẹo, bây giờ cũng phải đạt đến Nguyên Khí Cảnh tầng bốn rồi chứ?
Khóc không ra nước mắt —— Đan Đế tiên sinh chỉ có thể dùng những từ này để hình dung tâm tình của mình bây giờ.
Dùng cơ thể yếu ớt như vậy để chịu độc dược mạnh như thế, Diệp Viễn không chết mới là lạ. Tuy hiện tại Cơ Thanh Vân chiếm giữ cơ thể này, nhưng nhất thời dùng biện pháp phá hoại thân thể như vậy cũng không tốt lắm, đành phải đi một bước tính một bước vậy.
Hành động đoạt đan của Diệp Viễn, trong mắt người khác lại là sói lộ nguyên hình.
“Này, tiểu tử, ta biết ngươi vừa làm chuyện ngu ngốc. Đừng nói nữa, thật là dọa chết ta rồi.” Diệp Hàng trầm mặc cười nói.
Khi đó, Diệp Hàng cũng là “bất chợt tỉnh ngộ”, tiểu từ này khẳng định là nhìn trộm người khác, hoặc là nghe gia nhân trong nhà nói qua chuyện luyện chế giải độc đan của hắn, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Tiểu từ này đã biết nói đùa như thế, có lẽ là không có vấn đề gì lớn?
Đối với chuyện này, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không giải thích, không hiểu biết, làm một công tử lụa là ăn chơi trác táng mới phù hợp với thân thể này.
“Cha, nương, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Diệp Viễn muốn tự điều chỉnh cơ thể một chút, cho nên lập tức buông lời muốn tiễn khách.
“Viễn Nhi, con bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều, có việc gì thì để Lục Nhi thông báo cho chúng ta”. Nói xong, vợ chồng hai người dẫn những người khác rời khỏi phòng.
……
Diệp Viễn bắt đầu ngồi dậy, điều chuyển nguyên lực trong cơ thể hòa tan dược lực của giải độc đan, thanh trừ độc tố trong cơ thể.
Chỉ đáng tiếc, nguyên lực trong cơ thể này ít đến đáng thương. Một đời Đan Đế trọng sinh, không bị chết vì độc, cũng bị tức nghẹn mà chết.
Đợi đến lúc dược lực trong cơ thể Diệp Viễn toàn bộ bị tiêu trừ xong, trời cũng đã tờ mờ sáng rồi, lần tĩnh tọa này tiêu hao sáu tiếng, cũng đủ mệt mỏi rồi.
Song sự vất vả này cũng có hồi báo, sắc mặt của Diệp Viễn hồng lên không ít, độc tố trong cơ thể cũng đã bị thanh từ bảy tám phần.
Điều này đối với Diệp Viễn mà nói, tất nhiên chẳng có gì đặc biệt. Dựa vào trình độ đan đạo của Cơ Thanh Vân, khai thác toàn bộ một viên giải đan nho nhỏ không phải là chuyện khó.
Bây giờ nghĩ lại, tuy đời trước luyện công không được chăm chỉ, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt.
Đến nay thân thể này giống như một tờ giấy trắng, Cơ Thanh Vân có thể tùy ý phát huy, mà không lo lắng phá hoại khối thân thể này. Nếu như người trước tùy tiện luyện công, thì sẽ khiến Cơ Thanh Vân hao phí không nhỏ để trùng tu lại căn cơ, hiện tại có thể thấy thế này lại tiết kiệm được không ít sức lực.
Chỉ là độc của Đoạn Trường Thảo tuy đã không còn nguy hại gì, nhưng tác dụng giải dược của Diệp Hàng còn có hạn, vẫn lưu lại một ít độc tố trong cơ thể, hơn nữa bản thân viên giải dược này cũng có chút độc tố, đợi tình trạng cơ thể ổn định hắn sẽ bào chế một ít giải dược.
May mà Diệp gia là thế gia đan dược có tiếng ở Tần quốc, kiếm một ít dược cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Sau khi sống lại, Diệp Viễn quyết định cố gắng rèn luyện tốt võ đạo.
Kiếp trước Cơ Thanh Vân si mê đan dược, nhưng lại có chút lơ là với võ đạo, vì vậy mới tạo cho cơ hội cho tên phản đồ kia hại chết bản thân.
Cơ Thanh Vân đơn thuần nghĩ việc tu luyện võ đạo, chỉ là hỗ trợ cho việc luyện đan mà thôi, đủ dùng là được. Cũng bởi vì thế, hắn mới có thể trở thành Đan Đế trẻ tuổi nhất Thần Vực.
Nhớ lại năm đó khi hắn trở thành Đan Đế, được khen là nhân tài vạn năm có một ở Thần Vực. Sự huy hoàng trong quá khứ đã trở thành dĩ vãng, nay đã không còn Đan Đế thiên tài Cơ Thanh Vân nữa, chỉ còn thiếu niên Diệp Viễn đang từng bước cố gắng trên con đường phục thù mà thôi.
Muốn báo thù cho bản thân, kiếp này Cơ Thanh Vân nhất định phải chuyên tâm học võ. Tuy kỹ thuật luyện đan của tên phản đồ đó kém Cơ Thanh Vân, nhưng lại thực sự là thiên tài võ đạo. Muốn vượt qua hắn, hôm nay Diệp Viễn càng phải cố gắng hơn nữa.
Đối với phàm nhân mà nói, hiếm nhất có lẽ là tài nguyên và công pháp. Tài nguyên đối với điều kiện của Diệp Viễn hiện nay mà nói thì không phải vấn đề. Công pháp đối với Cơ Thanh Vân hắn lại càng không thiếu.
Đan Sư bất luận là ở hạ giới hay ở Thần Vực, địa vị đều vô cùng cao, hơn nữa phụ thân của Cơ Thanh Vân - Cơ Chính Dương còn là Đan Đế số một Thần Vực, nhiều năm nay đã thu thập được vô số công pháp.
Cơ Thanh Vân tuy không quan tâm tới võ đạo lắm, nhưng năm đó vì trợ giúp thăng cấp cảnh giới luyện đan, cũng gọi là kiến thức uyên thâm, tìm được vài quyển công pháp thích hợp cho bản thân mình tất nhiên không phải là chuyện khó.
Sắp xếp một chút ký ức kiếp trước, Diệp Viễn cuối cùng chọn một quyển công pháp gọi là Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, làm công pháp chủ tu cho bản thân mình.
Bộ công pháp này là công pháp chủ tu của Linh Chá Thần Vương đại danh đỉnh đỉnh Thần Vực, năm đó hắn vì luyện chế một viên đan dược cấp chín, cầu đến Cơ Chính Dương, nhưng không có biện pháp có được thù lao tương ứng, mới lưu lại công pháp chủ tu của bản thân.
Công pháp này bá đạo dị thường, Linh Chá Thần Vương chính là dựa vào bộ công pháp này, vô định khắp Thần Vực, trở thành một trong mười tôn giả Thần Vực.
Ở Thần Vực, phàm là thứ có quan hệ với chữ Thần, đều là vật lục đỉnh chân quý, những đồ vật như vậy đều mang tới một trân kinh phong huyết vũ.
Năm đó khi bộ Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết xuất thế, chấn động cả Thần Vực. Vì tranh giành bộ công pháp này, nghe nói hơn mười vị Thần Vương bỏ mình, cuối cùng lại bị tiểu nhân vật không có danh tiếng gì lúc đó là Linh Chá Thần Vương lấy được.
Mà hắn mất tích hơn mười năm thì xuất thế, nhất cử trở thành một thời Thần Vương đỉnh cao nhất của Thần Vực. Nếu như không phải viên cửu giai đan dược đó quá trân quý, tác dụng đối với Linh Chá Thần Vương quá lớn, hắn tuyệt đối không lấy bộ công pháp này đi đổi.
Tuy nhiên, hắn yên tâm đưa bộ công pháp này cho Cơ Chính Dương, cũng là bởi vì hai cha con Cơ Chính Dương đều si mê đan đạo, không tranh quyền thế, căn bản cũng không có ý đồ với bộ công pháp của hắn.
Diệp Viễn ôn lại một lần Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, bắt đầu dựa vào pháp môn bên trên vận chuyển công pháp, từng tia nguyên lực nhập vào cơ thể, trên cơ thể tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Nguyên Khí Cảnh, dẫn nguyên lực thiên địa vào trong cơ thể, là vì để thành tựu Trúc Cơ Cảnh.
Nguyên Khí Cảnh nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng lại là một cảnh giới vô cùng quan trọng trong tu luyện võ đạo. Bình địa lên cao vạn trượng lầu, căn cơ cần phải vững chắc, nếu không cũng chỉ là bèo không rễ, sau này luôn có nguy cơ một ngày sụp lầu, đây là chuyện thường tình. Chỉ là chuyện thường tình này trên con đường tu luyện võ đạo, có rất ít người khám phá ra, rất nhiều võ giả một mực theo đuổi tốc độ tu luyện, mà không biết đang chặt đứt tương lai của bản thân.
“Hô……”
Hai tiếng sau, Diệp Viễn từ nhập định tỉnh dậy, thở dài một hơi.
Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết này quả thật lợi hại, tu hành hai tiếng tuy là không có tăng thêm bao nhiêu nguyên lực, nhưng phẩm chất lại là cao cấp. Nếu như cứ tu hành như vậy, chẳng phải là vô địch trong đám võ giả cùng cấp bậc.
Diệp Viễn từng là Đan Đế, tất nhiên tầm nhìn vô cùng cao siêu, có thể để cho hắn tán dương, có thể nói bộ công pháp này có chỗ bất phàm.
Trong hai tiếng này, Diệp Viễn dựa vào Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết đem nguyên lực không nhiều của lúc trước tôi luyện một lần, khiến cho nguyên lực trong đan điền tinh thuần không ít.
Chỉ là như vậy cảnh giới của hắn không những không có tinh tiến, ngược lại lùi lại một chút, dường như mới đạt tới tiêu chuẩn của Nguyên Khí cảnh tầng một.
Cũng may mắn Diệp Viễn trước đây hoang phí mười mấy năm, nếu không bây giờ Diệp Viễn luyện hóa nguyên lực trong cơ thể, không biết phải tốn bao nhiêu công phu, đây cũng tính là trong họa có phúc rồi.
Trời đã sáng, Diệp Viễn đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị đi hiệu thuốc kiếm chút dược liệu mang về điều chỉnh nguyên khí của thân thể, vừa mới bước ra ngoài, vô tình đụng phải một bóng người màu xanh.