Chương 219: Ngủ gà ngủ gật cũng có người đưa gối đầu!
Tằng Dự giãy dụa từ dưới đất bò dậy, vuốt vuốt chỗ ngực bị đau, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy phẫn hận.
Vốn dĩ tưởng rằng dễ dàng ức hiếp một tên tiểu tử Linh Dịch tầng hai, lại không nghĩ rằng vừa lên đã bị đánh ngã.
Mặt mũi của hắn ngày hôm nay ném đi được rồi, thật sự là chủ quan mất Kinh Châu màv, không ngờ tốc độ của tiểu tử này lại nhanh như vậy!
May mà Diệp Viễn mới chỉ Linh Dịch tầng hai, nếu không vừa rồi ăn một chiêu kia thì hắn nằm trên giường ít nhất cũng nửa tháng.
Hắn lại nghĩ, vừa rồi chỉ là mình nhất thời chủ quan, không ngờ tốc độ của Diệp Viễn nhanh như vậy, mới có thể mắc lừa.
"Tiểu tử thối, đây là chính ngươi nói, các huynh đệ không nên khách khí, chào hỏi hắn một trận cho ta!"
Mặc dù Tằng Dự cho rằng mới vừa rồi là mình chủ quan, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường Diệp Viễn nữa, lập tức hô hào những người khác cùng tiến lên.
Tằng Dự chỉ có năm người, đối với Diệp Viễn mà nói so với một người cũng không có gì khác biệt.
Trước mắt bao người, Diệp Viễn cứ như vậy biến thành chín thân ảnh.
"Cửu Kiếm Thức!"
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, chín đạo kình khí chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, năm người đồng thời trúng chiêu!
Đương nhiên, thảm nhất vẫn là Tằng Dự, một mình hắn tiếp nhận năm đạo kình khí.
Mặc dù mấy đạo kình khí này đánh không chết người, nhưng lúc này hắn cũng là mặt mũi bầm dập, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Tằng sư huynh, hiện tại có thể bắt đầu chưa?" Diệp Viễn đi về phía trước hai bước, thản nhiên nói.
Tằng Dự bị cử động của Diệp Viễn làm cho giật nảy mình, lộn nhào về sau hai bước, vội vàng nói: "Có thể có thể, ta... Ta lập tức chuyển cho ngươi hai trăm điểm tích lũy, sư đệ không cần đánh nữa!"
Tằng Dự vội vàng móc lệnh bài ra, đem hai trăm điểm tích lũy chuyển đến lệnh bài của Diệp Viễn, điểm tích lũy của Diệp Viễn lập tức liền biến thành ba trăm.
Đến lúc này, nếu hắn còn cho rằng Diệp Viễn là quả hồng mềm, vậy thì hắn đúng là đồ đần rồi.
Thế này mà lại là cái quả hồng mềm gì, rõ ràng chính là một cái khối sắt mà!
Hôm nay thật sự là đã đá trúng thiết bản rồi!
Hiện tại Tằng Dự đã hối hận đến phát điên, lúc trước nghe nói có người mới tới chỉ có Linh Dịch tầng hai, hắn không chút suy nghĩ liền dẫn người tới thu phí bảo hộ.
Ai biết chẳng những phí bảo hộ không có thu được, lại bị người ta thu phí bảo hộ ngược lại!
Haiz, thật đen đủi quá mà!
Một đêm thu hai trăm điểm tích lũy, bằng với giá của phòng tu luyện Giáp cấp luôn rồi!
Trong lệnh bài của mình cũng chỉ có hai ngàn điểm tích lũy, nếu về sau mỗi ngày tiểu tử này đều thu phí bảo hộ, điểm của mình chẳng phải là mười ngày liền xong hết?
Có loại tình huống gọi là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Diệp Viễn thu xong điểm tích lũy của những người khác, lại mở miệng nói: "Về sau mỗi ngày đến nơi này của ta một lần, nhớ kỹ, mang theo điểm tích lũy đến nha! Các ngươi còn có thể lựa chọn ở kho củi, rất rẻ, một trăm điểm tích lũy một đêm. Ừm, nếu như không tới, tự gánh lấy hậu quả!"
"A? Mỗi... Mỗi ngày đều tới sao?" Vẻ mặt Tằng Dự đau khổ nói.
"Làm sao? Còn muốn ta lặp lại một lần sao?" Diệp Viễn nhìn nhìn Tằng Dự, cười nói.
"Không không không, nhất định đến, nhất định đến! Vậy... Diệp sư đệ, chúng ta... Có thể đi rồi sao?" Tằng Dự yếu ớt hỏi.
"Đương nhiên có thể, chẳng lẽ lại còn muốn ta giữ các ngươi ở lại ăn cơm?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Đám người Tằng Dự như được đại xá, lộn nhào chạy mất.
Sau đó, trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Viễn mang theo Lục Nhi tiến vào tiểu viện của mình.
"Ba" một tiếng tiếng đóng cửa, đánh thức tất cả mọi người.
"Cái này... Vị sư đệ này là từ đâu tới? Hắn... Hắn thật sự là Linh Dịch tầng hai sao?"
"Đây không phải nói nhảm ư? Chẳng lẽ ngươi không có mắt? Từ đầu tới đuôi, nguyên lực ba động của hắn đều là Linh Dịch tầng hai!"
"Thế nhưng là... Cái này cũng quá biến thái đi? Linh Dịch tầng hai lại có thể đánh bại Tằng Dự, vượt cấp chiến đấu như vậy, có phải có chút quá khoa trương rồi hay không?"
"... Không phải là có một chút xíu khoa trương! Ở trong tông môn, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe nói đến chiến đấu vượt qua bốn tầng tiểu cảnh giới! Loại tình huống này, chỉ có phát sinh ở thế tục mà thôi."
"Có điều, vị sư đệ này quá vọng động rồi, hắn đánh Tằng Dự thành như vậy, còn đoạt điểm tích lũy của mấy người bọn họ, Tằng Dự chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"
"Đúng vậy, Tằng Thành sư huynh có lẽ cũng sắp trở lại tông môn rồi nhỉ? Chờ hắn trở về, coi như có trò hay để xem! Không biết đối mặt với Tằng Thành sư huynh, vị sư đệ này còn có thể bưu hãn như thế nữa hay không!"
Những người này ở đây bàn tán về Diệp Viễn, lại không biết Diệp Viễn đã mang cho Trương Kính rung động lớn đến bao nhiêu.
Hắn dám khẳng định, vừa rồi tuyệt đối là Diệp Viễn đã hạ thủ lưu tình!
Trong số những người ở đây, tu vi của Trương Kính là cao nhất, hơn nữa hắn giống như Mạc Vân Thiên, tu luyện chính là « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết »!
Mặc dù tạo nghệ kiếm đạo của Trương Kính kém hơn Mạc Vân Thiên, nhưng cũng có chút tinh thâm.
Vừa rồi một chiêu kia của Diệp Viễn nhìn như là chỉ pháp đánh ra kình khí, nhưng Trương Kính rõ ràng cảm nhận được kiếm ý quen thuộc!
Chỉ có bề ngoài là Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý!
Trong đầu Trương Kính bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ buồn cười, Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý của Diệp Viễn mặc dù chỉ giống bề ngoài, nhưng lại mạnh hơn nó!
Chỉ bởi vì bị giới hạn trong thực lực của Diệp Viễn, không phát huy ra được uy lực chân chính của kiếm ý này mà thôi.
Dù vậy, cái này cũng đủ để hắn có thể chiến đấu vượt cấp!
Nếu như vừa rồi trong tay Diệp Viễn cầm là một thanh kiếm, cho dù là thanh kiếm bình thường nhất, muốn giết chết Tằng Dự cũng dễ như trở bàn tay!
Chỉ pháp mặc dù cũng có thể mô phỏng ra kiếm ý, nhưng là so với kiếm thật, lại là thiếu đi mấy phần ý sát phạt và lăng lệ, tự nhiên lực công kích kém đi rất nhiều.
Mà cảnh giới của Tằng Dự lại cao hơn Diệp Viễn quá nhiều, cho nên Diệp Viễn muốn phá vỡ nguyên lực hộ thể của hắn, mới lộ ra có chút cố hết sức.
Đây mới là nguyên nhân vì sao, Diệp Viễn cảm thán cảnh giới quá thấp.
Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu được, vì sao Mạc sư huynh lại do dự không biết sắp xếp Diệp Viễn ở nơi đâu rồi.
Căn bản không phải hắn đang do dự xem phân Diệp Viễn vào Địa Tự Doanh hay là Nhân Tự Doanh, mà là do dự muốn phân Diệp Viễn vào ở Thiên Tự Doanh hay không!
Thiên tư của Diệp Viễn, so với những tên biến thái ở Thiên Tự Doanh kia, không kém chút nào!
Không đúng, hẳn là càng cao hơn một bậc!
Thử hỏi những tên biến thái ở Thiên Tự Doanh kia, có kẻ nào có thể lúc Linh Dịch tầng hai, khuất nhục đồng môn sư huynh đệ cao hơn mình bốn cái tiểu cảnh giới?
Bằng vào thiên tư của Diệp Viễn, khiêu chiến những tên biến thái ở Thiên Tự Doanh kia, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Giờ này khắc này, Trương Kính cảm thấy tất cả không hợp lý đều trở nên hợp lý rồi.
Sự do dự của Mạc Vân Thiên, sự thờ ơ của Long Đường, sự thản nhiên của Nam Phong Nhược Tình, trước đó Trương Kính lại cảm thấy vô cùng quái dị.
Hiện tại hắn mới biết được, căn bản chính là bọn họ cho rằng vậy là đương nhiên!
...
Diệp Viễn tự nhiên không thèm để ý đến người khác chấn kinh thế nào, lúc này hắn cảm thấy có chút hài lòng.
Hắn đang rầu rĩ kiếm điểm tích lũy sẽ rất phiền phức, rất lãng phí thời gian, không ngờ ngủ gà ngủ gật cũng có người đưa cho gối đầu.
Vừa vào cửa liền có người đưa đến một ngàn điểm tích lũy!
Tăng thêm điểm tích lũy vốn có, chỉ trong chốc lát hắn đã có một ngàn một trăm điểm tích lũy.
Khá lắm, lần này có thể ở trong phòng tu luyện Giáp cấp tu luyện ròng rã năm ngày rồi.
Đối với Diệp Viễn mà nói, hiện tại chuyện gấp gáp nhất chính là đề cao cảnh giới. Từ lần trước đột phá lúc đối chiến với Hắc Nha lão nhân, đến bây giờ đã qua gần một tháng.
Trong một tháng này, hắn đã trải qua mấy trận đại chiến sinh tử, sớm đã củng cố được cảnh giới rồi.
Hiện tại hắn đột phá cảnh giới cũng là chuyện nước chảy thành sông, chỉ chờ chính hắn mà thôi.
Thu xếp xong chỗ ở, Diệp Viễn lập tức chuẩn bị đi phòng tu luyện Giáp cấp để tu luyện, dự định đột phá luôn đến Linh Dịch tầng bốn!