Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 248: Bế môn canh.

Chương 248: Bế môn canh.
Thiệu Doãn xếp thứ năm trong đám trưởng lão Đan đường, năm ngoái mới vừa vặn đột phá đến cảnh giới chuẩn Đan Vương cao cấp.
Là lực lượng tân sinh trẻ trung khoẻ mạnh của Đan đường, địa vị của hắn ở Đan đường vô cùng cao, được đánh giá là nhân tuyển có lực cạnh tranh nhất cho vị trí đường chủ Đan đường hạ nhiệm.
So sánh xuống, mặc dù Diêu Thiên cũng là trưởng lão Đan đường, lại là kẻ không được coi trọng nhất trong đám người, nhiều nhất chỉ là nhân vật chân chạy.
Nếu không cũng sẽ không bị phái đến Tần quốc làm Tiếp Dẫn Sứ.
Lớn tuổi, cảnh giới thấp, đã hao hết tiềm lực, đời này khó có chỗ đột phá nữa.
Thiệu Doãn là nhân vật đại biểu của lực lượng tân sinh, đối với chuyện Diệp Viễn đảm nhiệm trưởng lão trên danh nghĩa là người không phục nhất.
Trước mặt u Dương Vũ, Thiệu Doãn cũng là kẻ huyên náo hung hăng nhất.
u Dương Vũ một câu cũng không nói liền rời khỏi, hiển nhiên là chấp nhận bọn hắn tìm đến Diệp Viễn để "giao lưu trao đổi" rồi.
Mấy người trưởng lão huyên náo hung hăng nhất bàn bạc một chút, cuối cùng Thiệu Doãn xung phong nhận trách nhiệm đến "khiêu chiến" Diệp Viễn!
Thiệu Doãn là nhân vật tinh anh nhất trong số trưởng lão Đan đường, thân ảnh của hắn vừa xuất hiện ở Địa Tự Doanh, lập tức có đệ tử nhận ra hắn.
"Đệ tử Lý Minh bái kiến Thiệu Doãn trưởng lão." Một đệ tử Linh Dịch tầng tám cung kính thi lễ nói.
Thiệu Doãn trong lòng có chút đắc ý, trên mặt lại uy nghiêm nói: "Ừm, ngươi tới đúng lúc, Diệp Viễn ở chỗ này sao?"
Lý Minh sững sờ: "Diệp Viễn? Cái tên này rất lạ lẫm, là đệ tử mới tới sao? A... Mấy ngày trước hình như là có một đệ tử mới đến, vừa đến đã đả thương đệ đệ của Tằng sư huynh."
Lần này đến lượt Thiệu Doãn sững sờ, cau mày nói: "Vừa đến đã đánh nhau với người khác? Quả nhiên là cái tên rất biết gây chuyện mà."
Lý Minh nhìn thấy Thiệu Doãn nhíu mày, bản năng cho rằng hắn đến tìm Diệp Viễn gây phiền phức, vội vàng nói: "Diệp Viễn liền ở viện lạc số bảy mươi hai ở bên kia, đệ tử đi gọi hắn đến bái kiến Thiệu Doãn trưởng lão."
Trưởng lão đã tự mình đến tìm Diệp Viễn rồi, thân là đệ tử đương nhiên hẳn là phải đi ra ngoài nghênh đón. Nói xong cũng không đợi Thiệu Doãn đồng ý, một đường chạy chậm đến viện lạc số bảy mươi hai.
Lúc đầu Thiệu Doãn muốn gọi Lý Minh lại, nhưng suy ngẫm một chút lại thôi.
Mặc dù thân phận của Diệp Viễn đã là trưởng lão trên danh nghĩa, nhưng nhất thời quan niệm của các trưởng lão vẫn khó mà thích ứng được.
Trong tiềm thức của Thiệu Doãn, vẫn cảm thấy hẳn là Diệp Viễn phải ra bái kiến chính mình.
...
Lý Minh gọi cửa lớn ngoài viện lạc của Diệp Viễn, thấy người mở cửa ra là Lục Nhi.
"Cô nương, ta tìm Diệp Viễn." Nhìn thấy một vị mỹ nữ mở cửa, Lý Minh vô cùng khách khí.
Lục Nhi thấy người này lạ mặt, bản năng liền muốn từ chối khéo: "Thiếu gia đang nghỉ ngơi, không biết vị sư huynh này có chuyện gì?"
Hiển nhiên Lý Minh cũng nghe ra là tìm cớ, không khỏi cau mày nói: "Nghỉ ngơi sao? Vậy nhanh đi đánh thức Diệp Viễn dậy, nói là ngũ tịch trưởng lão Thiệu Doãn của Đan đường tới, để hắn nhanh đi nghênh đón!"
Lý Minh sợ Lục Nhi không biết cân lượng của Thiệu Doãn, lại thêm một câu: "Thiệu Doãn trưởng lão là người ứng cử đường chủ hạ nhiệm của Đan đường, địa vị không tầm thường, các ngươi cũng không nên chậm trễ!"
Quả nhiên, Lục Nhi nghe xong lập tức biến sắc.
Nàng đến U Vân tông cũng đã được một thời gian, đại khái hiểu rõ một chút kết cấu của U Vân tông. Cái danh hiệu đường chủ Đan đường này, tuyệt đối là đại nhân vật ở U Vân tông, cho dù chỉ là đường chủ Đan đường tương lai.
Lục Nhi không dám thất lễ, lập tức đi vào bẩm báo.
Diệp Viễn nghe xong là cái gì mà đường chủ Đan đường tương lai, lông mày không khỏi nhíu một cái, nhanh như vậy đã có người đến tìm phiền phức rồi?
Thế nhưng, có phải có chút phô trương quá rồi hay không?
Tất cả mọi người đều là cấp bậc trưởng lão, còn muốn để mình ra cổng đón hắn?
Cái danh hiệu đường chủ tương lai này đối với người khác tới nói thì có tác dụng, còn đối với Diệp Viễn cũng chẳng là cái rắm gì. Đám trưởng lão Đan đường này, ở trong mắt Diệp Viễn căn bản đều là cặn bã, lại càng không cần phải nói về mặt thân phận mình đã không thua kém bọn hắn rồi.
Phải biết, ngay từ đầu Thiên Phong để hắn làm Phó đường chủ, vậy mà đối phương cư nhiên lại không biết nặng nhẹ như thế.
"Lục Nhi, ngươi đi nói với hắn, bản thiếu gia đang gấp rút tu luyện, không rảnh đi nghênh đón." Diệp Viễn nghe xong thản nhiên nói.
Lục Nhi giật mình nói: "Thế nhưng, vị sư huynh kia nói địa vị của vị trưởng lão này rất cao, như vậy chẳng phải là đắc tội với người ta rồi sao?"
Diệp Viễn liếc mắt nói: "Người ta vốn chính là tìm đến phiền phức, coi như ta đi nghênh đón hắn vẫn tìm phiền toái, có đắc tội hay không thì có liên quan gì?"
Lục Nhi ngạc nhiên nói: "Thiếu gia làm sao biết là hắn tìm đến phiền phức?"
Diệp Viễn cười nói: "Thiếu gia của ngươi biết tất cả mọi chuyện. Ha ha, đi đi, theo lời ta nói là được."
Diệp Viễn cũng không nói chuyện mình làm trưởng lão trên danh nghĩa cho Lục Nhi, đối với Diệp Viễn mà nói, căn bản đó cũng không phải chuyện gì to tát.
Xưa nay Lục Nhi sẽ không làm trái lời Diệp Viễn, nếu Diệp Viễn nói như vậy, chắc chắn là có dụng ý của hắn, thế là quay trở lại cửa viện thuật lại lời của Diệp Viễn cho Lý Minh nghe.
Lý Minh nghe nói như thế, suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên. Xem như muốn tìm cớ, cũng không cần qua loa đến mức rõ ràng như vậy chứ?
Lý Minh trừng to mắt nhìn nhìn Lục Nhi, xác nhận nói: "Ngươi thật sự đã nói cho thiếu gia của ngươi, là Thiệu Doãn trưởng lão tới tìm hắn sao?"
Lục Nhi có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã nói cho thiếu gia biết, nhưng thiếu gia nhà chúng ta đúng là đang gấp rút tu luyện."
Nói xong, Lục Nhi đóng cửa lại đến "Ba" một tiếng.
Lý Minh sững sờ ở nơi đó, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần. Diệp Viễn này cũng quá khoa trương đi? Thậm chí ngay cả mặt mũi trưởng lão Đan đường cũng không cho sao?
"Thiệu Doãn trưởng lão vốn giống như là đến gây chuyện, Diệp Viễn còn bày ra thái độ này, lần này thì chết chắc rồi. Đối nghịch với trưởng lão Đan đường, không có một kẻ nào có kết cục tốt cả!" Lý Minh nghĩ thầm.
Mang theo một chút khó chịu, Lý Minh quay trở lại chỗ Thiệu Doãn bên này, bẩm báo chuyện vừa rồi, đương nhiên ở giữa còn thêm mắm dặm muối một chút.
Quả nhiên, Thiệu Doãn nghe xong giận tím mặt, đùng đùng đi tới viện lạc số bảy mươi hai.
"Phanh phanh phanh!"
"Diệp Viễn, ngươi đi ra cho bản trưởng lão! Ta biết ngươi không đang tu luyện!" Thiệu Doãn lớn tiếng nói.
Không có người trả lời...
Thiệu Doãn tức giận đến sắp bùng nổ, địa vị của hắn ở tông môn cực cao, hôm nay tìm đến một tên đệ tử hạch tâm của Võ đường vậy mà lại bị người ta đóng cửa không tiếp!
Bởi vì vừa rồi hắn gào thét hô một tràng, thanh thế cực lớn, đã hấp dẫn không ít đệ tử đến đây vây xem.
Nếu hôm nay ngay cả cửa nhà người ta cũng gõ không ra, vậy coi như ném hết mặt mũi đi được rồi!
Mặt Thiệu Doãn đã đen sì chẳng khác nào đáy nồi, trầm giọng nói: "Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi vẫn không mở cửa, bản trưởng lão sẽ phá hủy cái viện lạc này của ngươi!"
"Một..."
Thiệu Doãn đợi mấy hơi thời gian, không có phản ứng.
"Hai..."
Vẫn không có phản ứng.
"Lá gan của Diệp Viễn này cũng quá lớn rồi! Đây chính là Thiệu Doãn trưởng lão đấy, người khác đến nịnh bợ hắn còn không kịp, Diệp Viễn lại dám để hắn bị sập cửa vào mặt!"
"Ha ha, đây là muốn bị đuổi ra khỏi cửa đây mà! Dù gì Thiệu Doãn trưởng lão cũng là nhân tuyển số một của đường chủ Đan đường hạ nhiệm, người đắc tội hắn còn có thể tồn tại được ở tông môn sao?"
"Lần trước nhìn thấy Diệp Viễn đánh Tằng Dự, còn cảm thấy tiểu tử này là một nhân tài. Nhưng bây giờ xem ra, gia hỏa này chính là tên đầu gỗ ngu dốt! Đắc tội ai không nói, lại muốn đắc tội Thiệu Doãn trưởng lão?"
"Sắp đếm tới ba rồi, các ngươi nói xem Thiệu Doãn trưởng lão có lôi Diệp Viễn ra đánh một trận tơi bời hay không?"
Đám đệ tử vây xem nghị luận ầm ĩ, khó mà gặp được trò hay như vậy, thật sự là không muốn bỏ lỡ mà!
Mặt Thiệu Doãn đen lên, cắn răng, hô: "Ba..."
Vẫn không có phản ứng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất