Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 249: Một viên ngọc giản!

Chương 249: Một viên ngọc giản!
"Tốt! Rất tốt! Thật coi bản trưởng lão là không khí? Ta lại thật sự muốn xem xem, phá hủy viện của ngươi rồi, ngươi còn làm con rùa đen rút đầu thế nào!" Thiệu Doãn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, Thiệu Doãn tụ lấy nguyên lực khổng lồ, làm cho đám đệ tử vây xem không khỏi rút lui, thật sự giống như muốn đánh cho phòng ở của Diệp Viễn thành tro vậy.
Nhìn thấy Thiệu Doãn vậy mà tụ tập được nguyên lực khổng lồ như thế, đám người không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Nếu như chưởng này đập xuống, đừng nói phòng ốc, ngay cả Diệp Viễn cũng phải biến thành tro đi.
Ngay tại lúc này, cửa lớn "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra.
Tiếng mở cửa hết sức chói tai, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn về bên đó.
Vốn dĩ còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Diệp Viễn lộn nhào ra, lại thấy được một tiểu tinh linh màu xanh lục, chính là Lục Nhi.
Thiệu Doãn thấy rốt cuộc cửa lớn cũng mở, lúc này mới thu công pháp, trong lòng cười lạnh một trận.
"Hừ! Quả nhiên là đầu con lừa, không đánh thì không động!" Thiệu Doãn hừ lạnh một tiếng.
Lục Nhi không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay với Thiệu Doãn, ra hiệu hắn tới nói chuyện. Tình huống như vậy, lộ ra thập phần thần bí.
Thiệu Doãn còn tưởng rằng Lục Nhi gọi hắn đi vào nhà nói, thế là tiến lên mấy bước chuẩn bị vào cửa.
Hắn là đến để Diệp Viễn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chứ không phải để một đám đệ tử xem trò vui.
Nếu để cho những đệ tử này biết hắn tìm đến Diệp Viễn là để tỷ thí đan đạo, vậy chỉ có thể làm giảm giá trị của bản thân, dù cho thắng cũng không vẻ vang gì.
Ngũ tịch trưởng lão Đan đường thắng một tên đệ tử hạch tâm của Võ đường, đây không phải tự mình đánh mình mặt sao?
Thái Thượng trưởng lão đã phân phó không thể lộ ra thân phận trưởng lão Đan đường của Diệp Viễn, tự nhiên Thiệu Doãn không dám vi phạm.
Chỉ là hắn mới bước vào cửa lớn, đang muốn đi vào trong, lại bị Lục Nhi đưa tay ngăn cản.
Thiệu Doãn sắc mặt trầm xuống, nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Lục Nhi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia nói, hắn hiện tại bận bịu tu luyện, không có thời gian tỷ thí thuật luyện dược với người, còn xin trưởng lão về đi."
"Ta cũng tiến đến rồi, hắn lại để cho ta trở về? Diệp Viễn hắn..."
Lục Nhi ngắt lời hắn, đưa cho hắn một viên ngọc giản, nói: "Thiếu gia nói giao cho người cái này, thì người sẽ đi."
Thiệu Doãn đưa tay nhận lấy ngọc giản, cười lạnh nói: "Một viên ngọc giản mà muốn đuổi ta đi? Diệp Viễn cho rằng hắn là ai? Một tên Linh Dịch tầng bốn nho nhỏ, vậy mà đã không coi ai ra gì đến mức độ này rồi!"
Lục Nhi nói: "Sao trưởng lão không xem trước ngọc giản một chút? Thiếu gia đã nói như vậy, tự nhiên có mấy phần lòng tin."
"Ha ha, thật sự là buồn cười! Được, ta lại thật muốn nhìn xem, Diệp Viễn dùng một viên ngọc giản đến đuổi ta đi như thế nào!"
Thiệu Doãn là người hiếu thắng, Lục Nhi thoáng làm phép khích tướng, gia hỏa này đã trúng chiêu rồi. Kỳ thật Lục Nhi cũng không biết trong ngọc giản có gì, chỉ là thiếu gia nói như vậy, hắn tự nhiên không đánh trận chiến không nắm chắc.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, Thiệu Doãn căn bản cũng không tin tưởng, Diệp Viễn sử dụng một viên ngọc giản là có thể đuổi hắn đi.
Thiệu Doãn suy đoán, trong ngọc giản hẳn là một loại đan phương, có lẽ Diệp Viễn muốn dùng một loại đan phương đến thu mua chính mình.
Hắn nghĩ quá đơn giản!
Coi là giắt lưng được mấy cái đan phương thì ngon? Có đan phương không có nghĩa là hiểu biết về thuật luyện dược!
Coi như Diệp Viễn có người sư phụ rất đáng gờm đằng sau, dạy cho hắn vô số loại đan phương, hắn cũng chỉ là Đan sư sơ cấp!
Hôm nay Thiệu Doãn đến, chính là muốn cho Diệp Viễn biết, hắn chỉ là một Đan sư mà thôi!
Thiệu Doãn phóng thần thức ra chìm vào ngọc giản, biểu lộ trên mặt không khỏi sững sờ, chợt nhíu mày, sau đó lại trở nên mờ mịt, tiếp theo là nhãn tình sáng lên, cuối cùng thì là một mặt si mê.
Lục Nhi nhìn chằm chằm vào Thiệu Doãn, nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn biến hóa phong phú như thế, sau khi hiếu kỳ, cảm thấy thiếu gia thật sự là quá lợi hại rồi.
Mới đầu nghe được thiếu gia nói trưởng lão này tới là muốn tìm hắn tỷ thí thuật luyện dược, Lục Nhi kinh ngạc mất nửa ngày.
Ở trong nhận biết của Lục Nhi, chuẩn Đan Vương thế nhưng là nhân vật cực kỳ lợi hại, còn phải lợi hại hơn so với lão gia! Nhân vật như vậy, lại tìm đến thiếu gia tỷ thí thuật luyện dược!
Có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng thiếu gia.
Loại tín nhiệm không có lý do này, ngay cả chính nàng cũng không biết vì cái gì. Dù sao cũng chính là nàng tin tưởng, thiếu gia mạnh nhất, dù là chuẩn Đan Vương so ra cũng kém.
Tuy nhiên, tin tưởng là một chuyện, một viên ngọc giản có thể để cho một vị chuẩn Đan Vương xéo đi lại là một chuyện khác.
Khi giao ngọc giản cho Thiệu Doãn, trong lòng Lục Nhi còn có chút thấp thỏm, nhưng khi thấy biểu lộ trên mặt Thiệu Doãn biến đổi như ảo thuật thế kia, Lục Nhi liền biết trưởng lão này hẳn là sẽ không đòi tiến vào nữa.
Quả nhiên, thiếu gia là mạnh nhất!
...
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thiệu Doãn cứ thế rời đi.
Lúc đến khí thế hùng hổ, thiếu chút nữa phá hủy phòng ở của người ta.
Thế nhưng vào nhà không đến nửa khắc, Thiệu Doãn trưởng lão lại một mặt si mê từ trong viện ra rồi, giống như là đã đạt được cái bảo bối gì vậy.
"Thiệu Doãn trưởng lão đây là thế nào? Cái tư thế vừa rồi của hắn, nhìn thế nào cũng như là đi gây chuyện, làm sao lại như bây giờ rồi?"
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Trước trước sau sau hắn tiến vào trong viện chờ đợi không đến nửa khắc đồng hồ, cho dù là nói chuyện phiếm cũng không thể nào nhanh như vậy chứ?"
"Ai da, ngươi có cảm thấy, tên Diệp Viễn vừa mới tới này thần thần bí bí, dáng vẻ giống như sâu không lường được hay không?"
"Nghĩ lại, còn thật sự là có chút như vậy đấy! Ngươi có phát hiện, Tằng Thành sư huynh đã trở về thời gian rất lâu rồi, nhưng cũng vẫn không đến gây sự với Diệp Viễn không?"
"Hà hà, cái này thì ta lại có nghe nói. Hai người bọn hắn thật đúng là có gặp mặt qua, có điều sau khi Tằng Thành sư huynh xem lệnh bài thân phận của Diệp Viễn, trực tiếp sững sờ ở nơi đó, ngay cả người ta đi như thế nào cũng không biết! Hơn nữa ngươi có biết không, lần trước Diệp Viễn đi Lãm Tinh Các, đã tiếp nhận một nhiệm vụ cấp chín!"
"Không phải chứ? Khoa trương như vậy sao? Vậy hắn có hoàn thành được không?"
"Không biết, hẳn là không hoàn thành được mới phải chứ? Một Linh Dịch tầng bốn như hắn, xem như có nghịch thiên hơn nữa, cũng làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp chín đây?"
"Ách, nói cũng đúng."
Sau khi Diệp Viễn nhập tông môn vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, chỉ làm mấy chuyện. Nhưng mấy chuyện này, lại để hắn trở nên thần bí trong mắt đám đệ tử.
Mà sau khi Thiệu Doãn đạt được ngọc giản kia từ chỗ Diệp Viễn, trực tiếp trở lại phòng luyện đan của mình bế quan, cũng không nói tiếng nào cho những người khác.
Một đám trưởng lão còn đang chờ tin tức của hắn, thế nhưng hắn lại giống như là bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.
Đợi thật lâu cũng không thấy tin tức gì của Thiệu Doãn, các trưởng lão mới phái người đến Địa Tự Doanh nghe ngóng.
Có điều sau khi nghe ngóng, mới biết được Thiệu Doãn đã tới, nhưng là đến vội vàng đi cũng vội vàng.
Một đường hỏi thăm xuống, bọn hắn mới biết được Thiệu Doãn đã về chỗ ở của mình rồi.
Nhưng khi các trưởng lão lại đến chỗ ở hỏi một chút, mới biết được Thiệu Doãn trực tiếp bế quan, ai cũng không gặp!
Lượn quanh một vòng lớn, lại chờ đến một tin tức như thế, thật là làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lão tiểu tử này, cũng quá không chịu trách nhiệm mà! Ngươi bế quan thì cũng phải thông báo một tiếng chứ!
Phải biết rằng tất cả mọi người còn đang chờ tin tức của ngươi đấy!
Có điều khó chịu thì khó chịu, đám người càng cảm thấy nghi ngờ. Coi như trình độ của Diệp Viễn thật sự cực cao, thì cũng sẽ không thể nào trong nửa khắc đồng hồ liền để Thiệu Doãn thất bại tan tác mà quay trở về đi?
Đến cùng là Thiệu Doãn đã trải qua chuyện gì tại nơi ở của Diệp Viễn chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất