Chương 250: Liên tiếp!
Đan đường, không ít trưởng lão tụ tập cùng một chỗ, thảo luận chuyện Thiệu Doãn đột nhiên bế quan.
"Các ngươi nói xem, đến cùng là Thiệu Doãn đã gặp chuyện gì ở chỗ Diệp Viễn? Làm sao ta càng nghĩ lại càng thấy quỷ dị?"
"Theo lý thuyết, khả năng Thiệu Doãn bế quan lớn nhất có lẽ là bại trận rồi, cảm thấy mất hết mặt mũi, ngại tới gặp chúng ta, cho nên mới lựa chọn bế quan. Nhưng vấn đề là, Thiệu Doãn tiến vào nơi ở của Diệp Viễn tổng cộng cũng không đến nửa khắc đồng hồ, như vậy đủ cho bọn hắn nói mấy câu đây?"
"Đúng vậy, nửa khắc đồng hồ, cũng không đủ giải thích rõ ràng một cái đan phương, có thể làm gì? Cái này lại không phải võ giả luận võ, Diệp Viễn còn có thể miểu sát hay sao?"
"Tân trưởng lão, ngài là lão đại của chúng ta, việc này hay là đến ngài ra mặt đi! Chẳng lẽ, một đám trưởng lão Đan đường chúng ta, lại thật không bằng một tên Đan sư nho nhỏ?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả trưởng lão đều nhìn về lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở vị trí đầu, hắn là trưởng lão xếp thứ ba của Đan đường, người đứng đầu dưới u Dương Vũ và Phó đường chủ - Tân Nguyên Thụ!
Tân Nguyên Thụ là người có tư lịch già nhất trong Đan đường, cũng là trưởng lão có cảnh giới cao nhất. Lúc này tự nhiên thành chủ tâm cốt của đám người.
Cùng là chuẩn Đan Vương cao cấp, thực lực của Tân Nguyên Thụ lại mạnh hơn Thiệu Doãn rất nhiều. Hắn đã tấn thăng chuẩn Đan Vương cao cấp mấy chục năm, so với u Dương Vũ mặc dù có chút không kịp, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.
Đối với Diệp Viễn như vậy một cái Đan sư trở thành trưởng lão trên danh nghĩa của Đan đường, tất nhiên Tân Nguyên Thụ cũng có chút không thoải mái, bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Có điều hắn luôn luôn kính phục Thái Thượng trưởng lão, cho nên mới một mực không lên tiếng.
Đối với chuyện Thiệu Doãn đi khiêu chiến Diệp Viễn, Tân Nguyên Thụ cũng có chút mong đợi, lại không nghĩ rằng vậy mà hắn cũng rơi vào trong.
Kể từ đó, tự nhiên hắn bị mọi người đẩy ra.
Thấy tất cả trưởng lão vây tới, Tân Nguyên Thụ mở hai mắt ra, nhìn lướt qua mọi người, lại thở dài nói: "Được rồi, lão phu đi một lần, gặp Diệp Viễn này xem."
Tuổi tác Tân Nguyên Thụ đã cao, cho dù trong lòng khó chịu, cũng không muốn làm loại chuyện tranh cường háo thắng này.
Mặc dù thực lực của Thiệu Doãn không bằng mình, nhưng được xếp thứ năm cũng tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Vốn dĩ tưởng rằng hắn đi là sẽ giải quyết được mọi chuyện, không ngờ lại thành ra thế này.
Cục diện quỷ dị như vậy, mời đường chủ ra mặt tự nhiên là ổn thỏa nhất, nhưng nếu như thế thì đã không còn đường lùi nào nữa rồi.
Tân Nguyên Thụ đã ở Đan đường cả một đời, tình cảm với Đan đường vô cùng sâu. Hiện tại việc liên quan đến vinh quang của Đan đường, hắn cũng không thể đếm xỉa đến tấm mặt mo này rồi.
Lão đầu tử hơn hai trăm tuổi giao đấu với thiếu niên mười lăm tuổi, cho dù là thắng, cũng là thắng không vẻ vang gì.
Thua, hắn đây quả thật là khí tiết tuổi già khó giữ được.
Nếu là trước đó, Tân Nguyên Thụ thật đúng là không nghĩ tới chữ "Thua" này, nhưng có chuyện của Thiệu Doãn trước mắt, lúc này hắn cũng không có nắm chắc lớn như vậy nữa.
Vì đúng như mọi người nói, Diệp Viễn này vô cùng quỷ dị.
Tất cả trưởng lão vốn dĩ còn lo lắng Tân trưởng lão không chịu ra mặt, hiện tại thấy hắn đồng ý, thì vô cùng vui vẻ.
...
Tân Nguyên Thụ không có ngạo mạn giống như Thiệu Doãn, đi vào Địa Tự Doanh, hắn trực tiếp gõ cửa viện lạc số bảy mươi hai.
Trải qua chuyện của Thiệu Doãn, nơi ở của Diệp Viễn đã bị trưởng lão Đan đường biết rõ rồi.
Trước kia, những trưởng lão này thật đúng là không nhớ được nơi ở của một đệ tử hạch tâm nho nhỏ là số bao nhiêu.
Mở cửa vẫn là Lục Nhi như cũ, nàng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cũng không có ý để Tân Nguyên Thụ đi vào.
Tân Nguyên Thụ đang muốn nói chuyện, Lục Nhi lại giành mở miệng trước: "Xin hỏi tục danh của vị trưởng lão này là gì?"
Tân Nguyên Thụ sững sờ, nhưng vẫn tự giới thiệu: "Lão phu Tân Nguyên Thụ, chính là trưởng lão đứng thứ ba của Đan đường, ta là..."
"Ầm!"
Lời của Tân Nguyên Thụ còn chưa dứt, Lục Nhi đã đóng cửa lại.
Đầu tiên Tân Nguyên Thụ sững sờ, ngay sau đó là vô tận khuất nhục và tức giận!
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy!
Chủ nhân không hiểu chuyện thế nào, nha hoàn cũng không hiểu chuyện y như vậy!
Có đạo đãi khách nào như thế này?
Cho dù Diệp Viễn ngươi có là trưởng lão Đan đường thật, Tân Nguyên Thụ ta cũng là tiền bối của ngươi đấy!
Tân Nguyên Thụ đang muốn nổi bão, cửa lớn lại "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra.
Lần này Lục Nhi cũng lộ ra một cái đầu nhỏ, cộng thêm một cánh tay.
"Tân Nguyên Thụ trưởng lão đúng không? Đây là ngọc giản đưa cho người, thiếu gia nói người xem xong thì sẽ tự mình trở về." Lục Nhi sợ Tân Nguyên Thụ không xem, lại bổ sung: "Ừm... Trước đó có Thiệu Doãn trưởng lão kia, cũng là sau khi xem xong ngọc giản thì rời khỏi."
Nói xong, lại "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, rốt cuộc không một tiếng động.
Tân Nguyên Thụ cầm ngọc giản trong tay, vô cùng ngạc nhiên.
Hắn đã không để ý đến đạo đãi khách của Diệp Viễn và Lục Nhi nữa, đem lực chú ý đặt vào nửa câu nói sau của Lục Nhi.
Thiệu Doãn bế quan lại bởi vì một viên ngọc giản này?
Bằng vào cảnh giới của Diệp Viễn, hắn khắc xuống ngọc giản có thể là thứ gì chứ?
Nếu như nói Diệp Viễn có đồ vật gì để Thiệu Doãn để mắt tới, vậy chỉ có thể là đan phương!
Diệp Viễn biết rất nhiều đan phương mà tông môn không biết, đây đã là nhận thức chung của các trưởng lão rồi. Nhưng Thiệu Doãn lại bởi vì một loại đan phương mà từ bỏ khiêu chiến sao?
Đây cũng quá không biết nặng nhẹ rồi đi?
Nghĩ nửa ngày, Tân Nguyên Thụ cũng không hiểu nổi, hắn quyết định hay là nhìn trước ngọc giản một chút!
Khi thần thức của Tân Nguyên Thụ chìm vào ngọc giản, trong nháy mắt hắn đã hiểu vì sao Thiệu Doãn bế quan!
Tiếp đó, nét mặt của hắn cũng trở nên đặc sắc giống như Thiệu Doãn...
...
"Tân trưởng lão đi lâu như vậy, sao vẫn chưa trở lại?"
"Không biết nữa, chẳng lẽ nói hai người đánh đến mức khó hoà giải được?"
"Làm sao có thể? Trình độ của Tân trưởng lão, dường như đã có thể sánh bằng đường chủ rồi, dạy dỗ một tên Diệp Viễn còn không phải chuyện một bữa ăn sáng?"
"Vậy giải thích chuyện đến bây giờ hắn còn không trở lại thế nào?"
Trong Đan đường, hai trưởng lão đồng thời trầm mặc xuống, bỗng nhiên liếc nhau một cái, trong ánh mắt tràn đầy không tin, lại trăm miệng một lời: "Sẽ không phải cũng bế quan rồi chứ?"
Kết quả là, bọn hắn phái người đi tìm hiểu, kết quả đạt được quả nhiên là bế quan!
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, lại là không biết nên nói cái gì.
Loại tình huống này, thật sự là quá quỷ dị...
Trưởng lão đứng thứ ba và thứ năm của Đan đường đi khiêu chiến với Diệp Viễn, kết quả lại không giải thích được không thông báo tiếng nào mà bế quan, tình huống như thế nào?
"Đến cùng Diệp Viễn này đã làm cái yêu pháp gì, mà có thể để Tân trưởng lão và Thiệu trưởng lão không nói tiếng nào, cứ như vậy bế quan? Không phải bọn hắn... trúng cái tà pháp gì chứ?"
Thấy được tình huống không cách nào giải thích được, có người tự nhiên nghĩ đến chuyện có tà pháp gì đó.
Tất cả trưởng lão không phản bác được.
Thật lâu, một trưởng lão bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói: "Ta cũng đi chiếu cố Diệp Viễn xem, ta còn không tin, hắn tiếp tục có thể đem ta cũng đi bế quan luôn!"
Nói xong, không đợi đám người ngăn cản, trực tiếp xông cửa ra mà đi.
Khi đi vô cùng khí thế, nhưng mà kết quả lại là... Cũng không trở về nữa.
Người trưởng lão này đúng là trực tiếp bế quan!
Tình thế phát triển càng ngày càng quỷ dị, tất cả trưởng lão có loại cảm giác như gặp phải quỷ.
Một người hai người còn chưa tính, ba người thế này thì có chút không giải thích được đi.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc, hai ngày tiếp theo, lại có mấy tên trưởng lão tự cao tự đại không phục tới khiêu chiến Diệp Viễn.
Thế nhưng... Kết quả của bọn hắn đều là... Bế quan!