Chương 299: Đổi khách thành chủ!
Trưởng lão của mấy tông kia đều lòng đầy căm phẫn, có loại cảm giác như rơi vào trong hố vậy.
Còn chưa bắt đầu thu hoạch được gì trong bí cảnh đã hao binh tổn tướng, trưởng lão của mấy tông kia hiển nhiên là đều có chút không tiếp thụ nổi.
Ngô Chiêu thấy mấy tông đều hao tổn nhân thủ, trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ oan ức nói: “Có trời đất chứng giám, Ngô mỗ thật sự không biết biển Lan Tâm Hoa này lại có kịch độc như thế! Chẳng qua là Thiên Càn tông chúng ta của cải dồi dào, không thiếu chút Lan Tâm Hoa ấy, cho nên muốn để mặc cho các vị đi lấy trước, ai biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?”
“Hừ! Ngô trưởng lão bớt giả bộ đi! Nơi này chỉ có Thiên Càn Tông các ngươi đã từng tiến vào trước, sao ngươi lại có thể không biết!” Một vị trưởng lão tức giận nói.
Ngô Chiêu vẫn lộ vẻ oan ức như cũ đáp: “Ở nơi này không nhúc nhích cũng không chỉ có một mình Thiên Càn tông chúng ta, U Vân tông cũng không hề động thủ, vì sao các vị đều đến chất vấn Thiên Càn tông ta?”
Ngô Chiêu thốt ra lời này xong, trong lòng tất cả mọi người của U Vân tông đều run lên, đây là hắn muốn gắp lửa bỏ tay người!
Quả nhiên, mấy tên trưởng lão kia lập tức quay mũi giáo!
Mấy người đều là lão hồ ly, biết đây là Ngô Chiêu đang cố ý diễn kịch, nhưng mà thực lực của Thiên Càn tông cường đại, đương nhiên là bọn họ muốn tìm trái hồng mềm để bóp!
Dù sao cũng phải tìm một chỗ để phát tiết. U Vân tông há chẳng phải là vừa vặn?
Vương Phàm nhìn thấy U Vân tông, lập tức nổi lên tự tin, tiến lên tra hỏi: “Mai Trăn, có phải là ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?”
4
Sao Mai Trăn có thể không biết ý nghĩ của mấy người kia, liền nói: “Ngươi muốn giải thích cái gì? Cũng không phải là ta bắt các ngươi đi thu hái Lan Tâm Hoa, bây giờ xảy ra chuyện còn đi trách U Vân tông chúng ta? Thiên Càn tông chính là tông môn duy nhất đã từng tới nơi này, các ngươi không đi tìm bọn họ, lại đến tìm chúng ta xui xẻo, là đạo lý gì?”.
Vương Phàm cười lạnh nói: “Cũng không thể nói như vậy! Của cải của Thiên Càn tông dồi dào, U Vân tông các ngươi sẽ không phải là cũng có của cải dồi dào đấy chứ? Chẳng lẽ các ngươi không thiếu Lan Tâm Hoa? Nhưng mà các ngươi lại không hề động thủ, trong chuyện này chẳng lẽ không có nguyên nhân gì sao? Hay là, các ngươi đã âm thầm cấu kết với Thiên Càn tông rồi hả?”
Nghe lời nói này của Vương Phàm, trưởng lão của mấy tông khác đều biến sắc!
Thiên Càn tông đã quá mức cường đại, nếu lại thêm U Vân tông nữa, thôn tính những tông môn khác đó chính là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Mặc dù U Vân tông rất yếu, nhưng mà thân là tám đại tông môn có ai lại không có một chút lá bài tẩy? Nếu như bọn họ đầu phục Thiên Càn tông, vậy tình thế Nam Vực liền không thể nói trước được rồi!
Mai Trăn thấy vậy liền khẩn trương, chỉ vào Vương Phàm nói: “Vương Phàm, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Vương Phàm hừ lạnh nói: “Ngậm máu phun người? Nếu không phải như vậy, chí ít các ngươi cũng nên nhắc nhở mấy tông chúng ta một tiếng chứ, để cho chúng ta không nên đi qua đó? Bây giờ chỉ có các ngươi cùng Thiên Càn tông êm đẹp, làm sao có thể không khiến người ta sinh nghi?”
Mai Trăn vội đến mức đầu đầy mồ hôi, có loại cảm giác dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Thực lực của U Vân tông vốn yếu, nếu như đồng thời chống lại mấy đại tông môn kia, vậy thì chỉ có một con đường chết!
Kế ly gián này của Thiên Càn tông, sử dụng ra thật đúng là ác độc!
“Hám Sơn tiền bối, tại sao ngươi lại nói ra nhiều lời nói vớ vẩn như vậy, còn không phải là do các ngươi vô cớ phỏng đoán? Tự các ngươi tham lam đi thu hái Lan Tâm Hoa rồi ăn thua thiệt, nhưng bây giờ lại đến vu oan người khác là đạo lý gì?” Lúc này, Diệp Viễn đứng ra nói.
Bốn chữ “Hám Sơn tiền bối” kia vừa ra tới, tất cả mọi người không khỏi đều tức cười.
Mà ở trong tình thế trước mắt này, bọn họ lại không tiện cười, từng người đều kìm nén đến vô cùng khó chịu.
Vương Phàm giận đến dựng râu trợn mắt, giận dữ nói: “Thằng nhãi ranh, xem ra là U Vân tông các ngươi quyết tâm muốn quyết liệt với sáu tông chúng ta đúng không?”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Hám Sơn tiền bối, 《 Hám Sơn Thần Công 》của ngươi đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi đấy! Từ lúc nào, một mình Hám Sơn tiền bối liền có thể đại biểu cho sáu tông rồi hả? Đừng nói là sáu tông, ngươi có thể đại biểu cho Thượng Thanh tông sao?”
“Ngươi!” Vương Phàm không khỏi cứng lại.
Hắn dám nói là có thể đại biểu sao? Hắn chỉ là một tên trưởng lão không nhập lưu của Thượng Thanh tông, sao có thể đại biểu cho ý kiến của Thượng Thanh tông?
“Ta cái gì mà ta? Kế ly gián của người ta rõ ràng như vậy ngươi cũng không nhìn ra được, ngươi là heo sao? Hay là, ngươi đã bị Thiên Càn tông thu mua, cố ý để cho sáu tông chúng ta xung đột?” Diệp Viễn lập tức trách móc, từng từ đâm thẳng vào tim gan.
Mạc Vân Thiên nghe vậy hai mắt tỏa sáng, quả là thủ đoạn hay đổi khách thành chủ!
Vừa rồi Vương Phàm nói U Vân tông cấu kết với Thiên Càn tông, bây giờ Diệp Viễn nói ngược lại là Vương Phàm bị Thiên Càn tông thu mua, thoáng cái liền đảo ngược thế cục!
Mặc kệ mấy tông khác có tin lời Diệp Viễn nói hay không, bọn họ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Lần này đến phiên Vương Phàm muốn hộc máu.
Diệp Viễn lại cười lạnh nói: “Hám Sơn tiền bối, ngươi tỉnh lại đi! Ở bên trong bí cảnh này, thế cục cực kỳ vi diệu, cũng đừng bị người sử dụng như thương! Chăm chú tìm thiên tài địa bảo, còn sống ra ngoài mới là vương đạo!”
Lời này của hắn tuy là nói cho Vương Phàm nghe, nhưng thật ra là đang nói cho các trưởng lão khác nghe.
Trưởng lão mấy tông khác nghe được lời này của Diệp Viễn, cũng đều bình tĩnh trở lại.
Bây giờ đang ở bên trong bí cảnh, thực lực của Thiên Càn tông không thể nghi ngờ là mạnh nhất, nhưng mà có mạnh hơn thì cũng chỉ có hạn.
Chính vì vậy, mọi người mới buông lỏng cảnh giác.
Mà trên thực tế, Thiên Càn tông có ưu thế mà mấy tông khác không có, nếu như bị bọn họ sử dụng như thương, cuối cùng chỉ là cái mất nhiều hơn cái được.
Bây giờ các tông cũng chỉ có hơn mười người, một khi chiến đấu với nhau thì ai cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại sẽ để cho người khác có lợi.
Không riêng gì Vương Phàm, mấy người bọn họ đều không thể đại biểu được tông môn của riêng mình!
Tới bí cảnh này, mục đích đúng là vì mang nhiều một chút thiên tài địa bảo trở lại.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là lục đục với nhau, mà là bảo tồn thực lực tìm thiên tài địa bảo!
Một lời này của Diệp Viễn bừng tỉnh người trong mộng, địch ý của mấy vị trưởng lão kia cũng yếu đi rất nhiều.
Còn như chuyện xảy ra nơi này, chờ sau khi đi ra ngoài bẩm báo với cao tầng trong tông môn, cao tầng sẽ tự định đoạt.
Đám người Thiên Càn tông vẫn nhìn động tĩnh bên này, Ngô Chiêu thấy vài ba lời của Diệp Viễn hóa giải nguy cơ, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Mặc dù cảnh giới của tiểu tử này không cao, nhưng tâm cơ lại khá sâu, nắm bắt thế cục cũng rất đúng chỗ! Xem ra Trường Vũ nói không sai, thật đúng là không thể khinh thường tiểu tử này! Ừ, chờ sau đó tìm một cơ hội, giết hắn đi là được!” Ngô Chiêu thầm nghĩ.
Còn như bên kia nói cấu kết với Thiên Càn tông, Ngô Chiêu ngược lại là không để ý một chút nào.
Bảy đại tông chủ đều là người hiểu biết, chỉ cần Thiên Càn tông còn tồn tại một ngày, bọn họ cũng sẽ không ngu đến mức xung đột lẫn nhau, như vậy chỉ sẽ làm lợi cho Thiên Càn tông!
“Được rồi, chúng ta đi trước đi.” Thấy không thể thừa cơ nổi, Ngô Chiêu liền mang theo đệ tử Thiên Càn tông rời đi trước một bước.
Các trưởng lão khác cũng tỉnh táo lại, mỗi người đều mang theo tông môn của mình xuất phát.
Nhưng mà sau khi trải qua sự kiện biển hoa, mấy vị trưởng lão đối với sự nguy hiểm của bí cảnh này cũng đã có đầy đủ hiểu biết, tự nhiên là không dám tiếp tục xem thường.
Vương Phàm lại hung ác trợn mắt nhìn Diệp Viễn một cái, nói: “Tiểu tử, ngươi cầu nguyện đừng nên rơi vào trong tay của ta đi! Hừ! Chúng ta đi!”
Nói xong, Vương Phàm trực tiếp mang theo một đám đệ tử Thượng Thanh tông đi ra ngoài.
Mai Trăn cũng thở ra một hơi dài, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, lần này may mà có ngươi giải vây, bằng không chúng ta đã phải gặp tai bay vạ gió rồi!”
Diệp Viễn cười khoát tay nói: “Không có gì, đây là chuyện mà đệ tử phải làm.”
Mai Trăn gật đầu một cái, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Chậm đã!” Diệp Viễn lại lên tiếng ngăn cản.