Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 311: Hồn ngọc.

Chương 311: Hồn ngọc.
“Diệp Viễn!”
“Diệp Viễn!”
“Ngươi không sao chứ, Diệp Viễn?”
Nhìn thấy Diệp Viễn đột nhiên ngã xuống, đệ tử U Vân Tông đều bị dọa sợ hết hồn, vội vàng vây xung quanh.
“Mạc sư huynh, Diệp Viễn hắn sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”. Thiên Vũ lo lắng hỏi.
Mạc Vân Thiên vung vung tay, ra hiệu hắn đừng nói chuyện rồi thăm dò mạch đập của Diệp Viễn.
Hồi lâu, Mạc Vân Thiên mới thở phào một hơi nói: “Chắc không có gì đáng lo.”
Thấy Mạc Vân Thiên nói vậy, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu đã không sao, vậy sao Diệp Viễn hắn vẫn hôn mê bất tỉnh?”
Người hỏi chính là Bàng Vạn Niên, hắn đã ăn đan dược của Diệp Viễn, lúc này vết thương đã hồi phục bảy tám phần, chỉ có điều cánh tay kia đã không thể lấy lại được.
Diệp Viễn hôn mê bất tỉnh, hắn cũng lo lắng không yên.
Trước đây ở cùng với Diệp Viễn là tình đồng môn mà bắt đầu từ hôm nay bọn hắn chính là bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
Cùng nhau vào sinh ra tử tình cảm lại càng được khảo nghiệm thêm.
Vừa rồi Đỗ Thành đơn giản nói lại chuyện vừa xảy ra, Bàng Vạn Niên có cảm giác Diệp Viễn là vì mình mới đột nhiên bạo phát.
Điều này khiến hắn không thể không cảm động.
Mạc Vân Thiên nói với mọi người; “Vừa rồi Diệp Viễn vận dụng công lực Tịnh Đàn Thánh Hỏa cấp ba, vượt quá giới hạn chịu đựng của kinh mạch. Lúc nãy đối phó với mấy con Thị Huyết Thiên Lang, kinh mạch của Diệp Viễn luôn phải chịu đựng sự đau nhức như bị thiêu đốt, thế mà hắn vẫn nhịn xuống không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào!”
Nghe Mạc Viên Thiên nói, tất cả mọi người đều lộ ra xúc động.
Thân là võ giả, làm sao có thể không biết nỗi thống khổ khi kinh mạch bị thiêu đốt?
Loại thống khổ đó người thường không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là người có ý chí kiên định đến đâu, dưới nỗi đau đớn kinh mạch bị thiêu đốt cũng không chắc đã có thể chống đỡ được.
Kinh mạch thiêu đốt, muốn hôn mê cũng không hôn mê được.
Bởi vì ngay cả hôn mê rồi cũng sẽ ngay lập tức đau đến tỉnh lại.
Vậy mà vừa rồi vẻ mặt Diệp Viễn vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, nào giống như phải chịu nỗi đau kinh khủng kia?
Ban nãy Diệp Viễn giống như ma thần giáng thế, khí thế ngạo nghễ khiến cả Thị Huyết Lang Vương cấp ba đỉnh phong cũng phải kinh sợ thoái lui.
Dưới tình huống như vậy, thế mà Diệp Viễn vẫn có thể chịu đựng nỗi thống khổ kinh mạch bị thiêu đốt?
“Hít… nói cách khác, vừa nãy Diệp Viễn đã dùng kế vườn không nhà trống, thật ra là hắn đã hết cách đối phó với Lang Vương, chỉ có thể dùng cách này để bọn chúng kinh sợ thối lui sao?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Ngươi cho rằng Lang Vương dễ lừa bịp như vậy ư? Trí khôn của con Lang Vương đó vốn không kém loài người, thậm chí còn giảo hoạt hơn cả một số người chứ không kém. Muốn lừa chúng, nào có dễ dàng như vậy? Vừa rồi Diệp Viễn tàn sát bầy sói là để ngưng tụ khí thế của bản thân đến cực hạn, cho dù Lang Vương tiến vào trạng thái cuồng hóa cũng không dám tùy tiện đối đầu với Diệp Viễn mới chọn cách thối lui!”. Mai Trăn ăn vài viên đan dược trị thương lúc này mới hồi phục một chút liền lên tiếng nói.
Mạc Vân Thiên gật đầu nói: “Ta có cảm giác, cho dù vừa rồi Lang Vương có tiến lên cũng không chắc có thể chiếm được phần thắng! Bằng không sao một Lang Vương thông minh tuyệt đỉnh như thế lại dễ dàng lui bước như vậy?”
Mạc Vân Thiên suy đoán như vậy khiến mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Sự cường đại của Diệp Viễn thật sự vượt quá nhận thức của mọi người.
Ngay cả một cường giả Hóa Hải Cảnh như Mai Trăn cũng phải bó tay toàn tập với Lang Vương, vậy mà chúng lại bị Diệp Viễn dọa sợ mà rút lui, đây tuyệt đối là một chiến tích nghịch thiên.
“Vậy… Diệp Viễn hắn sẽ không bị sao chứ?” Bàng Vạn Niên quan tâm nói.
Mạc Vân Thiên nói: “Yên tâm đi, thương thế của hắn tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, đợi hắn thanh tỉnh hắn tự khắc có cách trị thương.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mai Trăn nói: “Nếu đã như vậy, tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước, đợi Diệp Viễn tỉnh lại rồi tính sau.”

Trăng sáng sao thưa, một đám người tụ lại dưới bóng cây.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt, trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Bàng Vạn Niên, gượng cười nói: “Bàng… Bàng sư huynh, huynh không sao chứ?”
Bàng Vạn Niên vốn đang mừng rỡ, nghe xong câu nói của Diệp Viễn, chớp mắt lại rơi lệ: “không sao, không sao! Đệ tỉnh lại rồi thật tốt quá, làm chúng ta lo lắng chết mất! Mai trưởng lão, Mạc sư huynh, Diệp Viễn tỉnh lại rồi!”
Mọi người nghe thấy thế vội vã xúm lại, mồm năm miệng mười ân cần hỏi han.
Cảm nhận được sự quan tâm của đồng môn, trong lòng Diệp Viễn cảm động hồi lâu.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Diệp Viễn nói.
“Đệ đã hôm mê một ngày hai đêm rồi! Diệp Viễn, kinh mạch của đệ… không sao chứ?” Bàng Vạn Niên sốt sắng hỏi.
Diệp Viễn lắc lắc đầu: “Không có trở ngại gì lớn, Bàng sư huynh, phiền huynh đỡ ta ngồi dậy.”
Bàng Vạn Niên vội vàng dùng cách tay còn lại đỡ Diệp Viễn dậy, Diệp Viễn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn chứa đồ ra nuốt vào, bắt đầu điều tức.
Lúc này, mọi người trong U Vân Tông đã vây quanh Diệp Viễn thành một vòng, hộ pháp cho hắn.
Mà bốn đệ tử còn lại của Tử Thần Tông vẫn luôn cách đó không xa, tầm mắt của Lâm Siêu xuyên qua đám người nhìn về Diệp Viễn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Sau nửa canh giờ, Diệp Viễn luyện hóa xong đan dược, khí sắc cả người nhìn tốt hơn rất nhiều.
Kinh mạch bị tổn thương là một chuyện vô cùng phiền phức, bình thường cho dù có đan dược trợ giúp nhưng không tĩnh dưỡng hơn một tháng thì rất khó khỏi hẳn.
Nhưng xem dáng vẻ hiện tại của Diệp Viễn, dường như đã hồi phục đến sáu bảy phần.
Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, bình thường đều không có cách nào hoàn toàn luyện hóa đan dược. Nói cách khác ba bốn phần còn lại nương theo đan dược trong cơ thể Diệp Viễn tiếp tục luyện hóa, hắn có lẽ rất nhanh sẽ hồi phục lại như ban đầu.
Đan dược nghịch thiên như vậy trước nay chưa hề nghe qua.
Đối với tình cảnh này, U Vân Tông đã quá quen thuộc rồi, cũng không phản ứng gì quá lớn.
Nhưng người của Tử Thần Tông hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, ngoài Lâm Siêu ra ba người kia đều xì xào bàn tán.
Diệp Viễn vừa đứng dậy liền lập tức đi về phía Lâm Siêu.
Lâm Siêu như thể biết Diệp Viễn sẽ tìm hắn đầu tiên cũng không lộ ra bao nhiêu kinh ngạc.
“Hôm qua Diệp sư đệ cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu mạng bốn người chúng ta, trong lòng Lâm Siêu vô cùng cảm kích!” Lâm Siêu cúi đầu thật thấp trước mặt Diệp Viễn, tương đối có thành ý.
Diệp Viễn thản nhiên nhận lấy rồi nói: “Lâm sư huynh, có phải huynh nợ ta một lời giải thích hay không?"
Trong lòng Lâm Siêu sững lại, trên mặt lại nghi ngờ nói: “Giải thích? Diệp sư đệ ám chỉ cái gì?”
Diệp Viễn than nhẹ một tiếng nói: “xem ra Lâm sư huynh vẫn không chết tâm, nhất định muốn ta vạch trần sao?”
Lâm Siêu lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết Diệp sư đệ muốn ta giải thích cái gì, là muốn chỉ việc trước đây ta cố ý muốn kéo quý tông xuống nước sao? Chuyện này ta đã tạ lỗi với Mai trưởng lão và Bàng sư đệ rồi, hơn nữa còn bồi thường một chút thiên tài địa bảo mà chúng ta giành được để đền bù. Lúc đó chúng ta đứng trước cửa sinh tử, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vẫn mong Diệp sư đệ lượng thứ.”
Diệp Viễn cười nhạt một cái, mở miệng nói: “Tuy tính tình Thị Huyết Thiên Lang tàn bạo, nhưng cũng có một đặc điểm, chính là bọn chúng vô cùng cẩn thận, không có tình huống gì đặc biệt sẽ không bao giờ rời khỏi lãnh địa của mình! Mà chủ nhân khu vực này là một con Cửu U Bằng Sư, bọn chúng truy sát các người đến đây, tất nhiên là vì các người đã làm điều gì đó. Ồ… để ta đoán xem, có phải là … Hồn Ngọc?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất