Chương 312: Sư tử ngoạm!
Nghe đến hai chữ “Hồn Ngọc” sắc mặt Lâm Siêu bỗng chốc thay đổi.
Nhưng hắn vẫn cứng miệng nói: “Ha ha, Diệp sư đệ, ta không biết đệ đang nói cái gì, cái gì mà Hồn Ngọc?”
Diệp Viễn bỗng chốc thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Lâm sư huynh muốn lấy chúng ta làm lá chắn, sau đó bản thân chiếm được lợi ích rồi thì chạy mất? Vốn dĩ các người lấy được lợi lộc gì không liên quan đến chúng ta, cho dù biết các ngươi lấy được Hồn Ngọc ta cũng sẽ không vạch trần, chỉ có điều mưu tính của ngươi, đã khiến chúng ta rơi vào hiểm cảnh, Bàng sư huynh của ta suýt nữa thì mất mạng tại chỗ, ngươi còn dự định cứ đi như vậy sao?”
Mọi người trong U Vân Tông có cảm giác thật kì quái không biết vì sao Diệp Viễn và Lâm Siêu lại bỗng nhiên cãi nhau.
Lúc Diệp Viễn hôn mê, Lâm Siêu đã làm đủ mọi cách xin lỗi Mai Trăn và Bàng Vạn Niên cuối cùng cũng nhận được sư tha thứ của họ.
Dù sao đám người Tử Thần Tông cũng đã tổn thất hơn nửa chỉ còn lại bốn người hắn.
Đổi lại là người khác trong hoàn cảnh ấy e là cũng chọn cách kéo người khác xuống nước mà thôi.
Lại thêm Lâm Siêu cùng những người khác đã bồi thường một lượng thiên tài địa bảo lớn, mọi người trong U Vân Tông cuối cùng cũng đồng ý không tính toán nữa.
Sau đó họ lại không ngờ rằng Diệp Viễn vừa tỉnh lại việc đầu tiên là hỏi tội Lâm Siêu.
“Diệp Viễn, đệ nói Hồn Ngọc là cái gì? Nếu không có gì quan trọng vậy thì bỏ đi thôi.” Mạc Vân Thiên nói.
“Đúng vậy, Diệp Viễn, lúc ngươi hôn mê, Lâm Siêu đã bồi thường cho chúng ta ba cây dược liệu cấp bốn, mười cây dược liệu chuẩn cấp bốn và rất nhiều dược liệu cấp ba, đủ thấy thành ý rồi.” Mai Trăn bổ sung.
Những thứ này đương nhiên không thể đổi lại được cánh tay của Bàng Vạn Niên, nhưng chuyện đã như vậy rồi cho dù giết bốn người bọn hắn thì cũng vô ích.
Trái lại đệ tử U Vân Tông đều là những người hiền lành, mà đối phương có Lâm Siêu là một Ngưng Tinh tầng tám.
Dưới tình cảnh Mai Trăn bị thương, nếu hắn muốn phá vòng vây, U Vân Tông cũng khó mà lưu được tất cả mọi người lại.
Đến lúc đó đã không lấy được cái gì không nói, càng là đắc tội với tông môn mạnh chỉ đứng sau Thiên Càn Tông là Tử Thần Tông, sau này sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa Mai Trăn và những người trong U Vân Tông đều không biết Hồn Ngọc là cái gì.
Diệp Viễn không quay đầu mà lạnh nhạt nói với Lâm Siêu: “Hồn Ngọc là một loại khoáng vật có tinh chất ngọc vô cùng đặc biệt, cực kì hiếm thấy, cho nên mới gọi là Hồn Ngọc, bởi vì nó có tác dụng bồi bổ thần hồn! Đặc biệt đối với những võ giả Hóa Hải Cảnh đã đạt đến bình cảnh mà nói, đây rõ ràng là một vật quý hiếm không gì sánh bằng, vì nó có thể trợ giúp võ giả Hóa Hải Cảnh đỉnh phong đột phá lên Hỗn Hải Cảnh!”
Diệp Viễn nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn người sợ hãi.
Bảo vật như vậy, còn quý giá hơn những dược liệu cấp bốn không biết bao nhiêu lần.
Vì sao cường giả Hỗn Hải Cảnh ở Nam Vực lại ít như thế? Chính vì do thăng cấp hồn lực quá khó!
Võ giả tu luyện nguyên lực, luyện dược sư tu luyện hồn lực.
Đối với tuyệt đại đa số người trên đời mà nói, đồng thời tu luyện cả hai thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Thực ra đối với luyện dược sư mà nói, độ khó để đột phá lên Hồn Hải Cảnh còn ít hơn võ giả.
Nhưng vấn đề là, luyện dược sư phải lãng phí rất nhiều tinh lực trên con đường luyện đan, những thứ cần nắm bắt quá đỗi mênh mông.
Chỉ cần tìm hiểu các loại dược liệu không thôi cũng đã là một vấn đề tinh thâm vô cùng, đủ để một võ giả nghiên cứu cả đời.
Dưới tình huống như vậy, luyện dược sư còn phải chú ý đến tu luyện nguyên lực, đó dường như là chuyện không khó lắm.
Nhưng đối với võ giả mà nói, nâng cao hồn lực thì lại quá khó.
Hồn lực không đạt đến trình độ nhất định, thì căn bản thần hồn không đủ để liên kết nguyên lực hải, để từ đó đột phá Hồn Hải Cảnh.
Chính vì như thế, bảo vật có thể trợ giúp võ giả Hóa Hải Cảnh đỉnh phong đột phá gông cùm, chắc chắn là một bảo vật vô cùng quý giá.
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, ánh mắt đám người U Vân Tông đều lộ ra thần sắc nóng bỏng.
Hồn Ngọc mang hàm ý gì? Hàm ý của nó chính là tông môn có thể có thêm ít nhất một vị cường giả Hồn Hải Cảnh đó.
Sắc mặt Lâm Siêu khó coi nói: “Diệp sư đệ nói đùa rồi, chúng ta làm gì có bảo vật như thế?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Mỗi người đều phải trả giá cho việc làm của mình! Ngươi dẫn dụ Thị Huyết Thiên Lang tới khiến Bàng sư huynh mất một cánh tay, chỉ dùng một ít dược liệu để lừa gạt chúng ta, có phải ngươi nghĩ quá đơn giản rồi không?”.
“Nhưng… ta cũng là lần đầu tiên nghe nói có thần bảo như vậy, chúng ta thật sự không có.” Lâm Siêu lúng túng nói.
Diệp Viễn bước từng bước ép sát nói: “Nói nhiều vô ích, nếu Lâm sư huynh muốn chứng minh trong sạch mời mang tất cả đồ trong nhẫn chứa đồ cho chúng ta xem.”
Sắc mặt Lâm Siêu nhất thời thay đổi, trầm xuống trong phút chốc: “Yêu cầu này của Diệp sư đệ cũng quá đáng quá rồi, tuy Tử Thần Tông chúng ta bị găm trong bí cảnh, nhưng vẫn là tông môn lớn thứ hai của Nam Vực, Diệp sư đệ muốn lật mặt với chúng ta hay sao?”
Chuyện kiểm tra nhẫn chứa đồ đối với một võ giả mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã, bởi vì trong nhẫn chứa đồ giấu rất nhiều bí mật không để cho người khác biết.
Diệp Viễn lại không quan tâm nói: “Nếu Lâm sư huynh tự tin bốn người các ngươi có thể chạy thoát vậy thì hãy thử xem. Diệp Viễn ta không lạm sát kẻ vô tội, ngươi tự vệ dẫn bầy sói đến chúng ta có thể hiểu được nhưng nếu ngươi cho rằng có thể lừa gạt chúng ta thì đó là một sai lầm lớn đấy.”
Một tên võ giả Linh Dịch tầng tám nói những lời này với Ngưng Tinh tầng tám, nghe sao cũng thấy quái lạ.
Nhưng thời này khắc này, Lâm Siêu lại cảm nhận được một áp lực hết sức lớn lao.
Cảnh tượng Diệp Viễn tàn sát bầy sói kia Lâm Siêu vẫn còn nhớ rõ như in. Cảnh tượng tàn sát ung dung nhàn nhã đó khiến Lâm Siêu cũng phải tự vấn bản thân vô pháp làm được.
Lâm Siêu đột nhiên thấy có ảo giác như thể bản thân đang đối mặt không phải là một Linh Dịch tầng tám mà là một vị cường giả Hóa Hải Cảnh.
Lâm Siêu không còn lời nào để nói, rõ ràng hắn đang cân nhắc thực lực của bản thân liệu có thể chạy thoát thân hay không.
Cuối cùng, hắn chán nản thở dài một hơi, nói: “Thôi được thôi được rồi, Diệp sư đệ quả nhiên tài giỏi hơn người, kiến thức uyên thâm, Lâm mỗ bái phục! Hồn Ngọc này chỉ sợ cả Nam Vực cũng không mấy người biết đến không ngờ Diệp sư đệ chưa xem đã đoán ra rồi.”
Nói rồi, Lâm Siêu lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra năm viên ngọc màu xám to bằng quả trứng ngỗng.
Diệp Viễn không vươn tay ra lấy mà nói: “Lâm Sư huynh đã thừa nhận vậy còn keo kiệt thế làm gì? Ta cũng không lấy hết chỉ cần một nửa là được.”
“Đám người chúng ta lấy được mười viên Hồn Ngọc, đây là một nửa rồi!”. Lâm Siêu cắn răng nói.
Diệp Viễn cười cười vẫn chưa thò tay ra.
Lâm Siêu dường như sắp sụp đổ, run run tay nói: “Diệp sư đệ không định ăn không nói có nói bao nhiêu là bấy nhiêu đấy chứ? Đây thật sự là một nửa số lượng rồi!”
“Có phải hay không trong lòng ta tự biết, ngươi chỉ cần lấy ra ta sẽ không lấy nhiều hơn.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Lâm Siêu tự cho mình tâm cơ thâm sâu, thông minh tuyệt đỉnh nhưng lúc này đối mặt với Diệp Viễn, hắn luôn có cảm giác bất lực không chịu được.
Cuộc nói chuyện này, từ đầu đến cuối Diệp Viễn đều là người nắm quyền chủ đạo, hắn chưa từng chịu uất ức đến như vậy.
Cắn răng một cái, Lâm Siêu lại lấy ra bảy viên hồn ngọc.
“Đậy thật sự là một nửa rồi! Nếu ngươi còn giở công phu sư tử ngoạm ra nữa chúng ta sẽ liều một mất một còn đấy.” Lâm Siêu gần như nhụt nhuệ nói.
Lần này, Diệp Viễn liền hất ống tay áo dài ra thu lại mười hai viên Hồn Ngọc vào trong nhẫn chứa đồ.