Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 317: Chọc giận cả đám người.

Chương 317: Chọc giận cả đám người.
"Hưu"một tiếng, bảy bóng người xuất hiện trên một vùng trống rỗng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Diệp Viễn, có phải huynh không?" vừa mới tiếp đất, Thiên Vũ liền hét lớn.
Vào lúc này, trước mặt mọi người, thân hình của Diệp Viễn đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thiên Vũ vừa nhìn thấy thì vui vẻ nói: "Diệp Viễn, quả nhiên là huynh!"
Diệp Viễn cười lớn: "Không phải ta thì còn có thể là ai?"
Mai Trăn vô cùng kinh ngạc nói: "Trận pháp này huyền diệu dị thường, một mình thoát ra được đã rất khó rồi. Làm thế nào mà ngươi làm được vậy?"
Trong lòng Mai Trăn biết rõ, Triệu Dục Dương có thể dẫn mọi người ra khỏi khu rừng sương mù, trình độ trận đạo của hắn đã có thể thấy rõ.
Cho dù trình độ trận đạo của Diệp Viễn lợi hại hơn Triệu Dục Dương, nhưng khi đối mặt với trận pháp cấp bốn, có thể tìm ra sinh môn thì đã là cực hạn rồi mới phải chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Viễn thì không chỉ như thế?
"Sư tôn đại nhân ngài học thức thông thiên, đối với trận đạo cũng cực kỳ tinh thông. Đệ tử đã biết tên của Tuyệt Diễm Bích Chướng này thì việc phá giải nó có gì là khó?" Diệp Viễn nói.
Mai Trăn hoàn toàn không nói nên lời. Những thứ hắn cho là cực kỳ cao thâm thì người ta lại coi là sở học cơ bản.
Đây được gọi là gì? Đây gọi là thua ngay từ vạch xuất phát!
"Diệp Viễn, những người của tông môn khác thì sao?" Mai Trăn không thể không hỏi.
Diệp Viễn nhẹ nhàng nói: "Bọn họ vốn cũng không có thâm thù đại hận gì với đệ tử, vì vậy đệ tử để lại cho bọn hắn một con đường sống. Về việc bọn hắn có thể sống ra ngoài hay không, điều đó phụ thuộc vào tạo hóa của bọn hắn. Được rồi, đi về hướng này thì có thể ra ngoài. Chúng ta đi thôi."

Sau khi Diệp Viễn và mấy người của U Vân Tông biến mất, những người khác trong pháp trận đã loạn thành một mớ hỗn độn.
"Tiểu tử đó thật là đáng ghê tởm, hắn lại bỏ mặc chúng ta nhiều người như vậy tự sinh tự diệt trong pháp trận!"
"Từ khi nào mà U Vân Tông lại có một tên yêu nghiệt như thế? Nếu để hắn đủ trưởng thành, sợ rằng sự phân chia thế lực của Nam Vực chúng ta sẽ có cải biến lớn!"
"Con mẹ nó, ngươi còn có tâm tư đi quan tâm sự phân chia thế lực của Nam Vực! Hiện chúng ta đang bị mắc kẹt trong đại trận, chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ bị đốt thành tro! Tốt nhất ngươi hãy nghĩ xem thoát ra bằng cách nào đi! Tốt nhất tên nhãi ranh đó đừng để ta gặp được, nếu không ta sẽ khiến cho hắn phải hối hận khi đã sinh ra trên thế giới này!"
“…”
Vừa nói là một võ giả Ngưng Tinh tầng ba, mọi người nhìn hắn ta với ánh mắt như nhìn một thằng ngốc.
Cho dù Diệp Viễn chỉ là một Linh Dịch tầng tám bình thường thì mọi người cũng phải ra khỏi pháp trận này mới được. Huống chi tới lúc này, bất cứ ai cũng biết rằng Diệp Viễn không hề là một võ giả Linh Dịch Cảnh bình thường.
"Tất cả im miệng cho ta!" Ngô Chiêu dùng nguyên lực hét lên.
Sau tiếng hét của hắn, quả nhiên tất cả mọi người đều im lặng.
Ngô Chiêu hét lên với Triệu Dực Dương ở phía trước: "Dực Dương, thế nào? Có thể tìm ra lối thoát không?"
Kể từ khi phát hiện ra Diệp Viễn biến mất, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái trầm tư.
Lúc này, nghe thấy tiếng hét của Ngô Chiêu hắn mới mở miệng nói: "Có thể thử, nhưng mà… đệ không chắc chắn tuyệt đối."
Sau khi nghe những lời của Triệu Dục Dương, mọi người đều phấn trấn tinh thần. Hy vọng đi ra ngoài bây giờ hoàn toàn gửi gắm trên người của Triệu Dục Dương.
"Được rồi, hiện tại thì tất cả đều câm miệng lại cho ta! Dục Dương, đệ dẫn đường đi. Có bất cứ yêu cầu gì cứ việc nói!" lúc này Ngô Chiêu cũng là quyết chơi đến cùng rồi.
Triệu Dục Dương gật gật đầu, trong đầu lại tiếp tục nhanh chóng vận chuyển!
Hắn đi theo Diệp Viễn đến bây giờ, chưa hề dừng suy diễn về pháp trận này lại, tới lúc này thì hắn đã có chút tâm đắc.
Có thể nói, Diệp Viễn đã dẫn hắn từ sinh môn đến hiện tại, tương đương với việc đem một góc của băng sơn này bày ra trước mặt hắn.
Và điều hắn phải làm bây giờ là tìm ra phần còn lại!
Việc này, Diệp Viên đã giúp hắn làm được hơn phân nửa.
Nhưng đối với Triệu Dục Dương mà nói thì một nửa nhỏ này cũng không phải là việc có thể dễ dàng hoàn thành.
Quả nhiên, sau khi tiến lên được mười mấy bước an toàn, Triệu Dục Dương dừng lại, cau mày, suy nghĩ một lúc lâu.
Mọi người đều nín thở nhìn hắn, nhưng Triệu Dục Dương cứ thế đứng trong nửa giờ cũng không động đậy gì.
Sau nửa giờ, Triệu Dục Dương quay lại và nói một cách bất lực: "Ngô sư huynh, phía trước là một cái ngã ba, một đường sống một đường chết, với năng lực của đệ quả thật là không thể phân biện ra được! Chúng ta... chỉ có một nửa cơ hội!"
Lúc này, Triệu Dục Dương là niềm hy vọng của tất cả mọi người, nếu hắn bước sai một bước bị diệt thì mọi người cũng chỉ có một con đường chết.
Ngô Chiêu nghe vậy liền hỏi: "Có hai con đường chúng ta nên đi như thế nào?"
Triệu Dục Dương giải thích ngắn gọn về ngã ba này một lượt, Ngô Chiêu không nói một lời, túm một tên võ giả Ngưng Tinh Cảnh bên cạnh vứt sang bên đó!
Sau đó, trước mắt của mọi người, võ giả đó đã bị đại trận đốt thành tro!
Mọi người hít một hơi lạnh, Ngô Chiêu ra tay bất ngờ, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đệ tử đó chỉ mới Ngưng Tinh Cảnh sơ kỳ, dưới tay của Ngô Chiêu căn bản là hắn không có cơ hội phản kháng.
"Ngô Chiêu! Ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà lấy sư đệ ta ra dò đường!" Sư huynh của kẻ vừa bị ném ra vô cùng tức giận.
Ngô Chiêu lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi trầm giọng nói: "Hy sinh một mình hắn đổi lấy đường sống của nhiều người chúng ta như vậy thì có gì sai? Nếu ngươi không phục thì có thể tự mình đi dò đường! Ngươi có thể thử, xem tự ngươi có thể đi được bao xa!"
Vị sư huynh đó không kìm được mạnh mẽ cãi lại: "Vậy... dựa vào gì mà bắt sư đệ ta!"
Ngô Chiêu nói ra điều mà khiến tim của mọi người lạnh xuống: "Từ giờ trở đi, nếu như sư đệ Dục Dương của ta còn gặp phải tình huống như vậy nữa thì sáu đại tông môn các người lần lượt đưa ra một người để dò đường! Tốt nhất các ngươi hãy cầu cho bản thân có thể chọn được đường sống!"
Lúc này, Dư Phong cười lạnh nói:"Tại sao chỉ sáu tông chúng ta đưa người còn Thiên Càn Tông các người lại không?"
Ngô Chiêu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Tông chúng ta có Dục Dương sư đệ lẽ nào không đủ sao? Nếu không có hắn, các người có dám bước tiếp không? Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả! Tất nhiên, các người có thể không đưa người, nhưng vậy thì đừng đi theo chúng ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Lần này các đại tông môn không còn gì để nói, rất rõ ràng, đây là con đường sống duy nhất và bọn hắn không có lựa chọn nào khác!
Song sự cứng rắn của Ngô Chiêu đã khiến sáu đại tông môn sinh ra tâm lý cùng chung kẻ thù.
Tất nhiên Ngô Chiêu biết điều đó, nhưng hắn không quan tâm. Điều duy nhất có thể đe dọa hắn ta bây giờ cũng chỉ có U Vân Tông mà thôi. Hắn không quan tâm đến các tông môn khác nghĩ gì.

Một tia sáng lóe lên, cuối cùng một nhóm tám người cũng bước ra khỏi Tuyệt Diễm Bích Chướng.
Khi vừa bước ra, tất cả các đệ tử của U Vân Tông đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong pháp trận cấp bốn này, loại uy áp hào hùng kia khiến họ không thở nổi.
Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn lên ba chữ "Vĩnh Hoa Cung", một cảm giác không thể giải thích được xuất hiện trong đầu.
Tông môn này trước đây nhất định là một tông môn vô cùng lớn mạnh ở Vô Biên giới.
Tuy nhiên trời đất biến đổi, giờ đã người đi lầu trống, cũng giống như Dược Vương Điện của phụ thân hắn!
"Các sư huynh cẩn thận chút, Vĩnh Hoa Cung này sợ là khó tiến vào được! Ở đây nguy cơ trùng trùng, cũng không biết được là sẽ có những thứ gì." Diệp Viễn nhắc nhở nói.
Nói xong, hắn bước lên trước đẩy cánh cửa lớn của cung điện ra!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất