Chương 316: Nhập trận.
Ngô Chiêu này hiển nhiên cũng là một người thận trọng, để đệ tử Thiên Càn Tông và đệ tử U Vân Tông lần lượt tiến vào đại trận. Cho dù Diệp Viễn có dùng cách nào thì cũng không thể một lúc mang tất cả mọi người đi được.
Ném chuột sợ vỡ bình, đây là muốn lấy đệ tử U Vân Tông ra làm con tin.
Mọi người đều hiểu sự lợi hại của trận pháp, chỉ cần đi sai một bước cũng có khả năng bị đốt thành tro.
Nếu như Diệp Viễn thật sự giở thủ đoạn nào đó, Thiên Càn Tông cũng có thể dẫn lửa lên các đệ tử của U Vân Tông.
Mai Trăn đang muốn phản bác thì truyền âm của Diệp Viễn truyền tới.
“Mai trưởng lão, cứ làm theo những gì họ nói, nếu không họ sẽ không yên tâm theo đệ tử.”
Về Diệp Viễn, Mai Trăn đã tin tưởng vô điều kiện, vì thế hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Ta biết rồi.”
Sau đó hắn coi như không có chuyện gì mà nói với Mạc Vân Thiên: “Cứ làm theo lời của Ngô trưởng lão, nếu không sợ rằng hắn sẽ ăn ngủ không yên! Vân Thiên, ngươi đi theo Triệu trưởng lão đi, còn những người khác lần lượt theo sau.”
Ngô Chiêu không thèm để ý tới những lời châm biếm của Mai Trăn, hắn vẫn phải làm những biện pháp cần thiết nếu không chẳng phải là bị bán mà còn thay người đếm tiền sao?
Việc hắn có thể hạ mình mời Diệp Viễn ra tay không đại biểu cho hắn hoàn toàn tin tưởng Diệp Viễn.
Chưa kể mối quan hệ giữa Thiên Càn Tông và U Vân Tông chưa nói tới hòa thuận.
Trong lòng hắn đã có sẵn chủ ý sẽ tìm cơ hội diệt trừ Diệp Viễn.
Nếu cứ để mặc cho tiểu tử này phát triển, sau này chắc chắn sẽ là cơn ác mộng đối với Tiên Càn Tông!
Khi Thiên Càn Tông đã sẵn sàng, Diệp Viễn bước vào trước, thân hình của hắn một lần nữa tiến vào trong đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng rồi biến mất.
Triệu Dục Dương không dám lơ là, nhanh chóng theo sát, cũng lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Tiếp theo đó là Mạc Vân Thiên, đệ tử Thiên Càn Tông và đệ tử U Vân tông cứ nhứ vậy mà từng người tiến vào trong trận.
Đệ tử của các tông môn khác ngơ ngác nhìn nhau, đợi khi người của hai tông môn kia vào hết bọn họ cũng vào theo.
Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mạo hiểm tiến vào đại trận!
Trước mặt là Tuyệt Diễm Bích Chướng, đằng sau là một khu rừng mù sương vô tận. Nếu không có sự lãnh đạo của Triệu Dục Dương, những người này sẽ không thể thoát ra khỏi khu rừng mê vụ đó, chứ đừng nói đến ra khỏi bí cảnh!
Nếu muốn có cơ hội sống sót họ chỉ có thể đi theo Diệp Viễn.
Sắc mặt của Dư Phong cực kỳ không tốt, giờ đây hắn cũng rơi vào tình huống rất khó sử.
Thấy người càng ngày càng ít đi, nếu như tất cả mọi người đều tiến vào mà hắn không vào thì chỉ có ở đây chờ chết, bởi vì hắn không có cách nào theo bước chân những người đi trước.
Cuối cùng, Dư Phong nghiến răng và nói với các đệ tử: "Đi!"
……
Triệu Dục Dương nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, một bước cũng không dám đi sai.
Thân là một trận sư, hắn hiểu rất rõ về sự nguy hiểm của đại trận này!
Hắn vừa đi theo Diệp Viễn, vừa nghiên cứu đại trận.
Là một trận sư, hắn cũng si mê trận pháp giống như luyện dược sư si mê với thuật luyện đan vậy.
Việc hắn có thể lĩnh ngộ đại trận này liên quan mật thiết đến việc Thiên Càn Tông có thể ra khỏi đại trận một cách an toàn hay không, điều này cũng khiến Triệu Dục Dương cảm thấy áp lực rất lớn.
Chú ý, chỉ là lý giải, không phải phá giải!
Triệu Dục Dương phải căn cứ vào tuyến đường đi của Diệp Viễn để suy đoán ra lối thoát của đại trận này!
Ngô Chiêu bảo hắn đi theo Diệp Viễn chính là vì lý do này.
Tất nhiên Diệp Viễn sẽ không giải thích cho hắn sự ảo diệu của đại trận này, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Triệu Dục Dương một bên nhìn chằm chằm vào bước chân của Diệp Viễn, một bên các tính toán trong đầu cũng vận chuyển đến cực hạn!
Trận pháp cấp bốn, nếu không liều mạng hắn sẽ không thể hiểu rõ được trận này.
Nếu hắn ở ngoài trận pháp, dù cho hắn thời gian ba hoặc năm năm thì hắn cũng chưa chắc có thể giải được tòa đại trận này.
Nhưng bây giờ có Diệp Viễn đẫn đường phía trước thì sẽ khác rồi.
Con đường mà Diệp Viễn đi chắc chắn là sinh môn, điều này Triệu Dục Dương đã nhìn ra ngay khi hắn bước vào trận pháp này.
Do đó, trong quá trình Diệp Viễn di chuyển, trên thực tế cũng là mở ra một góc núi băng của đại trận này giúp Triệu Dục Dương!
Muốn phá giải trận pháp này trừ khi Triệu Dục Dương có thể thăng cấp trở thành trận sư cấp bốn, nếu không thì không thể.
Tuy nhiên, nếu chỉ cần tìm thấy sinh môn, thì độ khó sẽ giảm đi rất nhiều.
Tất nhiên, nếu không có sự dẫn đường của Diệp Viên, đối với Triệu Dục Dương mà nói đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Hơn nữa, một khi Triệu Dục Dương hoàn thành nhiệm vụ đi theo Diệp Viễn tìm ra sinh môn, nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho hắn ta.
Ánh sáng của đại trận sáng mờ đầy trời, màu sắc lưu chuyển, nhìn lên rất đẹp.
Diệp Viễn nhàn rỗi như dạo chơi trong sân, dường như với hắn việc đi ra khỏi pháp trận này là việc vô cùng dễ dàng.
Trên thực tế, nó thực sự là một việc dễ dàng.
Đời trước Cơ Thanh Vân cũng là một trận sư cấp chín. Tuy không chuyên sâu, nhưng trận pháp cấp bốn đối với hắn mà nói thì không có chút khó khăn nào.
Tuyệt Diễm Bích Chướng này có thể rất lợi hại ở Nam Vực của Vô Biên giới, nhưng nếu đặt ở Thần Vực thì nó lại chẳng là gì cả.
Trận sư cấp bốn ở Thần Vực tiện tay vơ đại lấy cũng được một nắm. Nếu Diệp Viễn đến cả cái pháp trận này mà không thể phá giải được thì thà đập đầu vào miếng đậu phụ chết đi cho rồi.
Triệu Dục Dương theo Diệp Viễn từng bước nhưng không thấy bước chân của Diệp Viễn ngày càng nhanh hơn.
Tất cả tâm trí của hắn đều đặt vào Tuyệt Diễm Bích Chướng, căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ đến người khác, nhưng các tính toán trong đầu hắn rõ ràng vẫn không thể theo kịp.
Triệu Dục Dương không cảm thấy điều đó, nhưng những người đi sau lại cảm thấy rất rõ ràng!
"Diệp Viễn, tại sao càng ngày càng đi nhanh vậy! Chậm một chút!" Ngô Chiêu căng cổ họng hét to.
Ngô Chiêu hét thì hét, nhưng vẫn phải tăng tốc để theo kịp. Nếu hắn bị lạc mất, thì hắn chỉ có thể chờ chết.
Diệp Viễn phớt lờ tiếng hét của hắn, bước đi càng lúc càng nhanh. Sau khi bước vào Tuyệt Diễm Bích Chướng, thì quyền chủ đạo không còn nằm trong tay Ngô Chiêu nữa.
Triệu Dục Dương lúc này đã rơi vào trạng thái u mê, đến Ngô Chiêu hét lớn như vậy mà hắn cũng không nghe thấy.
Cho đến khi Diệp Viễn biến mất ở tiết điểm tiếp theo, Triệu Dục Dương bước lên dấu chân của Diệp Viễn lưu lại mới sợ hãi bừng tỉnh!
"Hử? Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Viễn đâu?" Triệu Dục Dương nhìn quanh, nhưng hắn không thể tìm thấy bóng dáng của Diệp Viễn nữa.
Ngô Chiêu tức tới nghiến răng nghiến lợi, cười nhạt với Mai Trăn và nói: "Hê hê, tiểu tử đó đã bỏ rơi tất cả các người tự mình tìm đường thoát thân rồi! Mai trưởng lão, ngươi dạy đồ đệ thật tốt đấy!"
Mai Trăn lại chỉ nhàn nhạt đáp: "Chắc chắn ngươi cũng đã nhìn ra, cho dù tất cả chúng ta chết ở đây cũng không sao, chỉ cần Diệp Viễn có thể sống sót ra ngoài, sau này U Vân Tông chúng ta còn phải sợ Thiên Càn Tông các người sao?
Rất rõ ràng, Mai Trăn không còn ôm hy vọng gì nữa.
Đây là pháp trận cấp bốn. Diệp Viễn có thể ra ngoài đã là rất tốt rồi. Còn muốn cứu mọi người trong U Vân Tông dưới sự kìm kẹp của đệ tử Thiên Càn Tông nữa thì gần như là việc không thể.
Thần sắc Ngô Chiêu tái mét, run râu trợn mắt nói:"Hừ! Ngươi cho rằng tông chủ sẽ đợi đến ngày U Vân Tông quật khởi sao? Có điều, ta sẽ giết các người trước rồi nói! Có Dực Dương ở đây, chưa chắc chúng ta không thể ra khỏi pháp trận này!"
Khi Ngô Chiêu nói ra lời này, trong lòng tất cả đệ tử của các tông môn đều cả kinh.
Chẳng lẽ Thiên Càn Tông đang có mưu đồ gì đó hay sao?
Ngô Chiêu đang chuẩn bị ra tay, nhưng trước mắt một màn mơ hồ, hình bóng của Mai Trăn lại cứ như thế mà biến mất trước mắt hắn!
Giống như Mai Trăn, tất cả các đệ tử của U Vân Tông cứ thế mà biến mất vào hư không!