Chương 322: Tàn niệm đưa tin.
Đối với trận pháp mà nói, lĩnh ngộ và phá giải là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hệ số độ khó căn bản không trên cùng một cấp độ.
Phá giải là biết về nó, còn lĩnh ngộ là hiểu tường tận về nó.
Điều này cũng giống thuở sơ khai khi con người biết trời có sấm sét ắt sẽ mưa, nhưng để hiểu rõ nguyên nhân của nó thì lại phải mất rất nhiều thời gian.
Không thể không nói, trận pháp này của Lục Lâm Phong quả thực vô cùng huyền diệu.
Cho dù hắn đã tạo ra trận pháp này từ mấy ngàn năm trước, thiết nghĩ để lĩnh ngộ được cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Viễn vận dụng tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, tiêu hao toàn bộ hồn lực, nhưng vẫn không tìm ra “đầu nối”.
“Ở đâu, rốt cuộc là nằm ở đâu chứ?” Trong đầu hắn không ngừng kêu gào câu hỏi này.
Khi hồn lực cạn kiệt, cũng là lúc ý thức của Diệp Viễn càng trở nên mơ hồ hơn, hiện tại mọi động tác của hắn hoàn toàn dựa vào phản xạ theo phản ứng bản năng của thân thể.
Diệp Viễn đau khổ mà rằng: “Lẽ nào chỉ có thể tới đây được thôi sao? Lục Lâm Phong, luận về trận pháp quả nhiên ta không thể nào thắng được ngươi!”
Trong lúc hồn lực của Diệp Viễn tiêu hao gần như không còn, một văn tự màu vàng kim chợt lóe lên trong thần hồn hắn.
Thần hồn của Diệp Viễn như bị kim châm một cái, đột nhiên bừng tỉnh.
Sau đó hắn liền vui mừng phát hiện ra, thần hồn của hắn đang hồi phục một cách nhanh chóng!
Đúng lúc này, Diệp Viễn phát hiện Mai Trăn đang muốn xông vào trong trận pháp để cứu hắn, thấy vậy hắn liền nói: “Đệ tử không sao, người không cần qua đây!”
Văn tự màu vàng kim đó là một ký tự đơn giản nhất trong “Hồn Điển Dược Thần”, mấy tháng nay Diệp Viễn vẫn luôn suy nghĩ về ký tự này, nhưng cũng chỉ lĩnh hội được một vài thứ không thể chỉ mặt gọi tên.
Diệp Viễn vẫn luôn cảm thấy bản thân đã nắm bắt được vài điều, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra hắn chẳng hiểu được bất cứ thứ gì cả.
Không ngờ rằng trong lúc này ký tự đó lại có tác dụng thần kỳ tới vậy!
Mấy hơi thở sau, Diệp Viễn nhận ra rằng thần hồn của hắn chưa từng dồi dào như vậy, không ngờ lại có thể đạt tới trạng thái đại viên mãn của Đan sư!
Nhận ra sự thay đổi trong thần hồn của mình, bất giác Diệp Viễn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi so với khi còn là Đan sư trong tiền kiếp thì thần hồn của hắn lúc này không những viên mãn, mà ngưng luyện còn tinh khiết hơn.
Lúc này Diệp Viễn bất giác nhớ tới lời nói của cha mình là Cơ Chính Dương trước lúc ra đi, lẽ nào đấy chính là cảnh giới mà khi còn sống người đã từng nhắc tới sao?
“Hóa ra thần hồn của Đan sư lại có thể tiến thêm một bước, mặc dù độ mạnh thần hồn của mình lúc này vẫn còn chưa thể bằng được đại Đan sư sơ cấp, nhưng sức mạnh lúc này của hắn lại như được thay da đổi thịt hoàn toàn, đây mới thật sự là cảnh giới đại viên mãn của Đan sư! Ở kiếp trước, khi tu luyện tới cảnh giới Đan Đế, cũng không thể ngờ rằng thần hồn của Đan sư lại có thể đạt tới mức này!” Diệp Viễn thầm nói.
“Hừ, Lục Lâm Phong, ta sẽ không khách khí với đám kiếm khôi này của ngươi nữa đâu!”
Sau khi đột phá, Diệp Viễn lại một lần nữa tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước. Nhờ thần hồn đủ mạnh, lực quan sát của Diệp Viễn lần này trở nên vô cùng sắc bén.
Diệp Viễn không ngừng bóc tách, phân tích từng tầng kiếm ảnh đan xen nhau, tới cuối cùng hắn cũng tìm ra được manh mối!
“Hóa ra là như vậy! Thảo nào mà Lục Lâm Phong có thể chính đạo trở thành Đại Diễn Thần Vương, quả đúng là người thường không tài nào sánh nổi.”
Ánh mắt Diệp Viễn chợt lóe lên, nhanh chóng nhào về phía một tên kiếm khôi trong đám bọn chúng.
Tên kiếm khôi này chính là điểm mấu chốt của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận!
Dựa vào tu vi trận đạo của Diệp Viễn, rất nhanh liền có thể phát hiện ra nguyên lý của trận pháp này. Nhưng vì có thể tìm ra được điểm này đã làm tốn rất nhiều thời gian của hắn.
Nhìn bao quát thì tên kiếm khôi này trông không khác là mấy so với những tên khác.
Kiếm pháp, chiêu thức, thậm chí là tốc độ xuất kiếm đều giống hệt nhau!
Nhưng Diệp Viễn lại phát hiện ra, vào cuối mỗi chu kỳ, tần số xuất kiếm của nó sẽ tạo ra một dao động cực nhỏ!
Chính sự dao động này, đã tạo ra cái kết hoàn hảo cho một lần tấn công, đồng thời cũng để bắt đầu một cuộc tấn công mới.
Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng có thể tìm ra sự dao động này trong cả một biển kiếm, lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Khả năng suy đoán và quan sát của Diệp Viễn mạnh gấp nhiều lần so với Triệu Dục Dương, nhưng cũng suýt chút nữa đã phải dùng cạn hồn lực mà cũng tìm không ra sự dao động này, có thể thấy độ khó của trận pháp này lớn tới mức nào.
Diệp Viễn nhanh chóng lướt đến trước mặt tên kiếm khôi đó, nhưng nó vẫn không phát hiện ra mà tuần tự vung thanh trường kiếm trong tay.
Một cuộc tấn công như mưa vô cùng cường đại rơi xuống vị trí mà Diệp Viễn đang đứng, nhưng Diệp Viễn lại có thể xảo diệu né tránh.
Đúng lúc này, sự dao động lại xuất hiện lần nữa.
Chính là lúc này!
Diệp Viễn không chút do dự, chĩa ngay Thương Hoa kiếm về phía tên kiếm khôi đó!
Đường kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác, mục tiêu không phải là bản thân con rối mà là trường kiếm trong tay nó.
Chỉ nghe một tiếng “choang”, trường kiếm của kiếm khôi đã bị một kiếm của Diệp Viễn hất văng!
Lũ kiếm khôi còn lại đang chờ hiệu lệnh của cuộc tấn công tiếp theo lại đột ngột dừng lại, động tác ngừng ở giữa không trung.
“Phù…” Diệp Viễn thở phào một hơi rồi thu lại Thương Hoa kiếm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào những con rối này đã hao hết nguyên lực, không còn di chuyển được nữa?” Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Không đúng! Vừa rồi Diệp Viễn đã ra tay, đây là lần đầu tiên hắn ra tay, lẽ nào… là do hắn gây ra sao?” Mạc Vân Thiên nói.
“Không phải chứ? Chỉ ra tay một lần duy nhất lại có thể khiến cho cả đám con rối này đều dừng lại hết sao?”
“Cái này…ta cũng không hiểu, có thể là hắn đã phá giải được trận pháp rồi chăng?”
Mai Trăn cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn cẩn thận luồn lách qua từng con rối đang đứng trơ ra như khúc gỗ, mà đi tới chỗ Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, ngươi không sao chứ?” Mai Trăn ân cần hỏi.
“Đệ tử vẫn ổn, suýt chút nữa chơi quá trớn rồi, ha ha.” Diệp Viễn cười khổ nói.
Diệp Viễn cũng là bực bội mà muốn so kè với Lục Lâm Phong, mà suýt chút nữa bỏ mạng trong trận pháp này.
Song Diệp Viễn lại cảm thấy xứng đáng khi có thể vượt qua lần nguy hiểm này, bởi hắn không những có thể hoàn toàn khống chế được những con rối kiếm khôi này, mà hơn nữa còn có thể lĩnh ngộ được Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Có được đám kiếm khôi này, cho dù Diệp Viễn có gặp cường giả Hóa Hải cảnh cũng sẽ không phải sợ.
Mai Trăn cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi. Đúng rồi, vừa rồi ngươi đã làm gì? Đám kiếm khôi này là như thế nào?”
Nghe Mai Trăn hỏi như vậy, Diệp Viễn không trả lời ngay, mà chỉ cười rồi đi tới trước mặt tên kiếm khôi ban nãy, sau đó đưa hồn lực vào trong tên kiếm khôi đó.
Tuy trước kia Lục Lâm Phong không cho Diệp Viễn con rối kiếm khôi nào, nhưng cũng không quên khoác lác trước mặt hắn, cho nên Diệp Viễn cũng có rất nhiều hiểu biết về chúng.
Khống chế con rối là một việc rất hao tổn hồn lực, Diệp Viễn chỉ cần để lại hồn lực của mình vào lạc ấn bên trong kiếm khôi, là có thể điều khiển được chúng.
Nhưng khi thần hồn của Diệp Viễn thâm nhập vào bên trong não của kiếm khôi, sắc mặt hắn liền trở nên vô cùng cổ quái.
Hư ảnh của một người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, người này không phải là con hàng Lục Lâm Phong kia thì còn ai vào đây nữa?
Hư ảnh này vốn không phải là thần hồn của Lục Lâm Phong, mà chỉ là một tia tàn niệm do hắn để lại mà thôi.
Chứng tỏ là Lục Lâm Phong này muốn nói điều gì đó cho người đời sau biết.
Chỉ có điều Lục Lâm Phong có tính toán thế nào, cũng không ngờ được rằng người đó lại là Cơ Thanh Vân chuyển thế trùng sinh!
“Tiểu hữu, ngươi có thể nhìn thấy ta, chứng tỏ ngươi đã lĩnh ngộ được Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, coi như đã trở thành truyền nhân của ta. Nếu như sau này ngươi có thể phá vỡ hư Không tiến vào Thần Vực, thì có thể tới tìm ta. Nhớ kỹ, ta chính là Đại Diễn chân nhân…”
Chỉ là một lời nhắn, nói xong, hư ảnh đó liền tan biến.