Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 321: Lĩnh ngộ trận pháp!

Chương 321: Lĩnh ngộ trận pháp!
Mười tám tên kiếm khôi này do trận pháp điều khiển tự động, là vật vô chủ.
Lúc trước Đỗ Thành không cẩn thận đã kích hoạt trận pháp, mười tám tên kiếm khôi này mới công kích đám người của U Vân Tông.
Chỉ cần Diệp Viễn có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, là có thể khống chế được mười tám tên kiếm khôi này!
Nếu như Diệp Viễn có được bọn chúng, hắn sẽ có sức mạnh để bảo vệ bản thân trước cường giả Hóa Hải Cảnh.
Với sức mạnh hiện nay của Diệp Viễn, đối mặt với võ giả Ngưng Tinh sơ kỳ và võ giả Ngưng Tinh trung kỳ thì không thành vấn đề, nhưng đối mặt với võ giả Ngưng Tinh hậu kỳ thì có chút cố hết sức.
Còn đối mặt với cường giả Hóa Hải Cảnh, Diệp Viễn gần như không có cơ hội phản kháng nào.
Thực ra Diệp Viễn đã từng giao đấu với cường giả Hóa Hải Cảnh nhiều lần, song cho dù là Hắc Nha lão nhân, Diêu Thiên hay là Vương Phàm, hắn đều nhờ vào thiên thời địa lợi, đồng thời dựa vào khả năng tính toán siêu phàm của bản thân mới chiếm được tiên cơ.
Nếu như chính diện đối chiến với Hóa Hải Cảnh, thì Diệp Viễn sẽ không có một chút phần thắng nào.
Nhưng nếu như có được những kiếm khôi này thì khác, với Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận Diệp Viễn sẽ khống chế được bọn hắn, thậm trí có thể chống lại ba tên cường giả Hóa Hải Cảnh!
Thật ra thực lực của Diệp Viễn không mạnh, nhưng dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn đã tìm ra đường phá giải bộ trận pháp này rồi.
Lúc này Diệp Viễn phóng thích hồn lực ra ngoài, hắn có thể nắm bắt một cách rõ ràng từng động tác nhỏ của đám kiếm khôi, do đó những kiếm khôi kia muốn gây sát thương tới hắn là điều không hề dễ dàng.
Đương nhiên, cái giá phải trả cho việc này chính là hồn lực của hắn đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng!
“Không phải chứ? Lúc nhiều người chúng ta ở trong trận pháp này thì vô cùng chật vật, trái lại một mình Diệp Viễn trong đó lại có thể thong dong tự tại hơn?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Có lẽ Diệp Viễn đã lĩnh hội được điều gì đó, nếu không đã không thể như vậy được.” Mai Trăn nói.
“Nhưng rốt cuộc Diệp Viễn định làm gì? Rõ ràng đã đưa Mai trưởng lão ra rồi, lại một mình ở bên trong đó. Nếu như muốn phá trận thì hắn chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm, với thực lực của Mai trưởng lão sẽ có hy vọng phá trận pháp này hơn chứ? Bây giờ có một mình hắn ở bên trong, làm sao có thế phá trận đây? Thiên Vũ buồn bực nói.
“Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào hắn. Trận pháp này thực sự rất lợi hại, dựa vào một đám con rối Ngưng Tinh Cảnh, vậy mà ngay cả ta cũng không phải đối thủ!” Mai Trăn than thở.
...
Khi Diệp Viễn bị kẹt tại Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, thì đầu Triệu Dục Dương phủ đầy mồ hôi ở trong đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng.
Trải qua thời gian dài như vậy, hắn gần như suy diễn đến sắp kiệt sức rồi!
Có điều hắn cũng biết, chỗ này cách lối ra của đại trận không còn xa nữa. Nếu như không cắn răng kiên trì, tất cả những đồ tốt trong Vĩnh Hoa Cung đều sẽ bị U Vân Tông chiếm mất.
Vì vậy mà hắn tiếp tục cắn răng chịu đựng!
“Chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi! Lần này, đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng có sự dẫn dắt gợi ý vô cùng lớn đối với trận đạo của ta! Chỉ cần gắng gượng vượt qua đó, không chừng kiếp này có thể trở thành trận sư cấp bốn!” Triệu Dục Dương không ngừng khích lệ bản thân.
Tất cả mọi người đều đang nín thở nhìn hắn.
Các đại tông môn đã phải trả cái giá vô cùng lớn để đi được đến bước này!
Có tông môn hiện tại chỉ còn lại hai ba người.
Cho dù là Tử Thần Tông, trong bốn người họ đã có một người bị chết, hắn đã bị đại trận thiêu thành tro bụi rồi.
Triệu Dục Dương đã tiến được về phía trước thêm một bước, mỗi bước của hắn đều dẫn động đến trái tim của tất cả mọi người.
Ngay sau thời khắc đó, thần sắc hoan hỉ vui mừng khôn xiết hiện rõ trên khuôn mặt của Triệu Dục Dương!
“Sư huynh, ta tìm ra lối thoát khỏi đại trận rồi!” Triệu Dục Dương mừng rỡ nói.
Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, đại trận này quả là khủng khiếp, phải nói rằng đó là một sự may mắn khi bọn hắn có thể sống sót thoát ra khỏi đó.
Ngô Chiêu cũng vô cùng hớn hở cười và nói: “ha ha ha. Tên tiểu tử Diệp Viễn ấy, cho dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng chúng ta có thể thoát khỏi trận pháp này nhanh như vậy. Đợi lão tử ra ngoài, sẽ chém tên tiểu tử đó thành vạn mảnh, nếu không thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta! Dục Dương sư đệ, nhanh!”
Triệu Dục Dương gật đầu và nói: “Đây đã là cái cửa khẩu cuối cùng rồi, chỉ cần tìm đúng đường, nhiều nhất chỉ mất một canh giờ là có thể ra được!
...
Hồn lực của Diệp Viễn vẫn đang bị tiêu hao rất nhanh, nhưng đồng thời sự hiểu biết của hắn về Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận cũng được nâng cao nhanh chóng.
Hắn có kiến thức của trận sư cấp chín, mặc dù Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này vô cùng huyền bí, nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một thế trận mà Lục Lâm Phong để lại từ hàng nghìn năm trước.
Diệp Viễn mạnh như thác đổ, chỉ là lĩnh hội một bộ trận pháp cấp ba, chưa nói tới chuyện hắn yêu nghiệt đến thế nào.
Thế nhưng chướng ngại lớn nhất của hắn vẫn là mười tám tên kiếm khôi này!
Mười tám tên kiếm khôi quá mạnh so với Diệp Viễn, khiến hắn dồn phần lớn sức lực để đối phó với đám kiếm khôi đó.
Bằng không lỡ như không cẩn thận sẽ có kết cục thân bại danh liệt.
May mắn là trong trạng thái Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn có thể ghi nhớ toàn bộ động tác của đám kiếm khôi vào trong thần hồn, đồng thời tiến hành phân tích và lý giải, dần dần lĩnh hội Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Thực ra Diệp Viễn vừa vào trận là đã có thể nhìn ra, công kích của đám kiếm khôi này trông có vẻ lộn xộn nhưng kỳ thực là chúng tuân theo một quy luật.
Đám kiếm khôi này được phân thành hai tên một cặp, tạo thành chín tổ công kích.
Sau khi cặp số một công kích thành công, cặp thứ hai ngay lập tức kề theo sau công kích, tiếp theo là cặp thứ ba, thứ tư.
Loại công kích này tạo lên một loại tấn công hàng loạt vô cùng vi diệu, khiến cho lực công kích ngày càng cường đại!
Khi đến cặp thứ chín công kích, thì sức tấn công đã ở một mức độ vô cùng đáng sợ.
Theo lý mà nói, khi cặp thứ nhất bắt đầu công kích có lẽ là là lúc trận pháp yếu nhất, nhưng sự thật không hề như vậy.
Mười tám tên kiếm khôi này khéo léo phối hợp liên tục, nói thì chậm nhưng thực ra khoảng cách thời gian công kích vô cùng nhỏ, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, thoạt nhìn có vẻ mỗi một lần công kích đều vô cùng mạnh như vậy!
Đương nhiên, nhìn là một chuyện, lĩnh ngộ trận pháp lại là một chuyện khác.
Trận pháp dù lợi hại huyền bí đến mấy cũng đều có chỗ sơ hở, dây thừng có lộn xộn đến mấy cũng có mối buộc của nó. Còn việc mà Diệp Viễn cần làm lúc này là tìm ra then chốt của trận pháp trong cái vòng tuần hoàn hoàn mĩ này.
Cái gọi là rút dây động rừng là chỉ cần hắn tìm ra sự kết thúc của vòng tuần hoàn này ở chỗ nào là hắn có thể kiểm soát được đại trận!
Song trận pháp của Lục Lâm Phong kỳ diệu chính là ở chỗ cái “đầu dây” này được hắn giấu vô cùng kỹ.
Hồn lực của Diệp Viễn đã sắp tiêu hao sạch sẽ, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra mấu chốt của trận pháp!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hồn lực của Diệp Viễn gần như cạn kiệt, thần hồn của hắn mệt đến mức sắp rơi vào trạng thái hôn mê.
Một khi hồn lực cạn kiệt, Diệp Viễn chỉ có kết cục đao kiếm phanh thây!
“Không được! Diệp Viễn hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi!” Mạc Vân Thiên thấy Diệp Viễn lay động không ngừng, lập tức phát hiện có điều không ổn.
Sắc mặt Mai Trăn cũng biến đổi, trầm giọng nói: “Cho đến nay Diệp Viễn luôn né tránh, nguyên lực của hắn tiêu hao không đáng kể, lẽ nào.... hắn luôn dùng hồn lực?”
“Trời đất, hắn kiểm soát hồn lực quả là lợi hại? Phạm vi bao phủ chỉ giới hạn trong trận pháp ấy thôi sao?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Bây giờ nói chuyện đó có ích gì? Không được, ta phải đi cứu Diệp Viễn!” Mai Trăn không thể ngồi yên được nữa, hắn không thể dưng mắt đứng nhìn Diệp Viễn bị đao kiếm phanh thây được.
Không hề mảy may do dự, Mai Trăn giơ kiếm lên định xông vào đại trận.
Nhưng khi hắn vừa mới đến danh giới của đại trận, tiếng của Diệp Viễn truyền ra: “Đệ tử không sao! Người không cần qua đây!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất